THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 314

các người rất nhiều!"

"Cả một đạo quân đặc biệt của chúng tôi đang trên đường tới!" Emma

nói dối. "Đám đông trước cổng pháo đài của ông chỉ đứng trước mũi giáo
thôi. Nói cho chúng tôi biết các Chủ Vòng ở đâu, và có thể chúng ta sẽ giải
quyết được chuyện này trong hòa bình!"

"Đạo quân cơ à!" Caul bật cười thốt lên. Ở London còn chẳng sót lại đủ

người đặc biệt sẵn sàng chiến đấu để lập ra một đội chữa cháy nữa là một
đạo quân. Còn về đám Chủ Vòng lâm ly èo uột của các ngươi, miễn những
lời đe dọa trống rỗng đi - ta rất vui lòng chỉ cho các người thấy bọn họ ở
đâu. Warren, ông vui lòng làm việc đó được không?"

Waren bấm một cái nút điều khiển từ xa đang cầm trong tay, và cùng

một tiếng phụt thật to, một tấm Panel trên tường trượt sang một bên chúng
tôi. Đằng sau đó là bức tường thứ hai làm bằng kính dày, mở vào một căn
phòng rộng chìm trong bóng tối.

Chúng tôi ép sát mặt vào lớp kính, khum bàn tay quanh mặt để nhìn.

Dần dần, không gian trước mắt hiện ra như một tầng hầm bị bỏ quên lâu
ngày, lộn xộn đầy những đồ nội thất, những tấm màn nặng nề và những thân
người bất động như đóng băng trong những tư thế lạ lùng, rất nhiều trong số
đó, giống như những mảnh rời trên bàn làm việc của Warren, đã bị lột mất
da.

Ôi Chúa ơi, hắn đã làm gì họ...

Đôi mắt tôi đảo tới đảo lui trong bóng tối, tim đập thình thịch.

"Đó là cô Glassbill!" Emma kêu lên, và rồi tôi cũng thấy bà. Bà ngồi

xoay người sang một bên trên ghế, với dáng vẻ đầy nam tính và khuôn mặt
phẳng lì, hai bím tóc cân đối hoàn hảo rủ xuống hai mé đầu. Chúng tôi đấm
lên kính và gọi bà, song bà chỉ nhìn trừng trừng mê mụ, không đáp lại lời
gọi của chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.