THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 315

"Các người đã làm gì bà ấy?" Tôi hét lên. " Tại sao bà ấy không trả lời?"

"Bà ấy bị rút bớt một chút linh hồn." Caul nói. "Chuyện này thường có

xu hướng làm bộ óc bị đờ đẫn đi."

" Đồ khốn nạn!" Emma hét lên, và đấm vào mặt kính. Warren lùi lại cái

ghế đang ngồi vào góc phòng. "Đồ quỷ dữ, ti tiện, hèn hạ..."

"Ồ, bình tĩnh nào." Caul nói. " Ta chỉ lấy có một chút linh hồn của bà ta

thôi, và các bảo mẫu còn lại của mấy người đều đang ở trạng thái sức khỏe
cực tốt, dù tinh thần không được vậy."

Một thứ ânh sáng chói gắt từ phía trên đầu được bật lên rọi xuống căn

phòng lộn xộn, và đột nhiên có thể thấy rõ ràng phần lớn những thân hình
trong đó chỉ là hình nộm - không, hiển nhiên không phải là thật - một thứ
ma na canh hay mô hình giải phẫu nào đó, được bày thành tư thế như các
bức tượng với gân và cư bị uốn vào gập lại. Nhưng giữa những hình nhân bị
bịt miệng, trói lại vào ghế và cọc gỗ, nheo mắt nhắm tịt lại trước nguồn
sáng bất ngờ xuất hiện, là tám người thật, đang sống, hay mười - tôi không
có thời gian để đến tất cả họ - phần lớn đã lớn tuổi, tóc xõa rối bời nhưng
vẫn giữ được vẻ cao quý.

Các Chủ Vòng của chúng tôi.

"Jacob, là họ!" Emma kêu lên. " Cậu có thấy cô..."

Ánh sáng tắt vụt đi trước khi chúng tôi kịp tìm cô Peregrine, và lúc này

đôi mắt tôi, bị bóng tối làm mất khả năng quan sát, không thể thấy được gì
sau tấm kính nữa.

"Bà ta cũng ở đó." Caul nói kèm theo một tiếng thở dài chán chường.

"Bà chim thánh thiện của các người, bảo mẫu của các người..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.