THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 317

điều đó! Ta thực sự tin đó là định mệnh, chàng trai ạ. Cậu và ta, chúng ta sẽ
cùng nhau đi vào lịch sử người đặc biệt."

"Chúng ta sẽ không đi đâu cùng nhau cả." Tôi nói. " Nếu không có được

sức mạnh đó, ông sẽ biến thế giới thành địa ngục sống."

"Cậu hiểu lầm ta rồi." Hắn nói tiếp. "Cũng không lấy gì làm ngạc nhiên;

phần lớn mọi người đều thế cả. Phải, ta đã biến thế giới thành địa ngục cho
những người chắn đường ta, nhưng lúc này, khi đã gần đạt được mục tiêu
của mình, ta sẵn sàng tỏ ra rộng lượng. Hào hiệp. Biết tha thứ."

Âm nhạc, vẫn réo rắt dưới giọng nói của Caul, đã lắng xuống thành một

giai điệu êm đềm của nhạc cụ, trái ngược với cơn hoảng loạn và kinh hoàng
tôi đang cảm thấy đến mức tôi rùng mình ớn lạnh.

" Cuối cùng chúng ta sẽ được sống trong hòa bình và hòa hợp." Hắn nói,

giọng thật trơn tru và dỗ dành. "Khi đó ta sẽ là vua, là chúa của các người.
Đó là thứ bậc tự nhiên của thế giới người đặc biệt. Chúng ta vốn chưa bao
giờ được tạo ra để sống như thế này, tản mát và bất lực. Do phụ nữ cai
quản. Không còn chuyện éo uột núp váy các Chủ Vòng nữa. Vị trí xứng
đáng của chúng ta, với tư cách người đặc biệt, là đứng đầu nhân loại. Chúng
ta sẽ cai trị Trái Đất và tất cả dân cư của nó. Cuối cùng chúng ta sẽ được
thừa kế thứ thuộc về chúng ta."

" Nếu không nghĩ bọn này sẽ đóng vai trò nào trong chuyện đó." Emma

nói. " thì ông mất trí rồi."

"Ta cũng chỉ trông đợi chờ đó từ cô, cô gái." Caul nói. "Cô thật điển

hình cho những người đặc biệt được các Chủ Vòng nuôi nấng: không tham
vọng, chỉ nghĩ xem mình được làm gì và không được làm gì, còn lại chẳng
nhận thức được gì khác. Im đi, ta đang nói chuyện với chàng trai.

Khuôn mặt Emma đò phừng phừng như ngọn lửa trên bàn tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.