THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 33

Cậu trai giơ một bàn tay run lẩy bẩy nên và chỉ về phía con chó. "Có

phải nó vừa... "

Addison mới chỉ nói mấy từ. Chúng tôi có thể đánh trống lảng rằng đó

chỉ là trò nói tiếng bụng, hay thứ gì khác chứ không như họ tưởng, song con
chó lại quá kêu hãnh để vở câm.

" Tất nhiên là tôi không nói." Nó nói, mũi hếch lên. "Chó không thể nói

tiếng Anh. Hay bất cứ ngôn ngữ loài người nào khác - ngoại trừ, trong một
ngoại lệ đáng ghi nhận, tiếng Luxembourg, vốn chỉ có các chủ ngân hàng và
người Luxembourg hiểu được, và vì thế chẳng mấy hữu ích. Không, cô cậu
đã ăn phải thứ gì đó không ổn và đang bị một cơn ác mộng, có thế thôi. Bây
giờ, nếu cô cậu không thấy quá phiền, các bạn tôi cần mượn quần áo của cô
cậu. Làm ơn cởi ra ngay lập tức."

Tại mét và run lẩy bẩy, cậu trai bắt đầu cởi áo khoác da của mình ra,

nhưng chỉ mới có được một tay áo thì cậu ta đã khuỵu xuống lăn đùng ra
sàn bất tỉnh. Thế rồi cô gái bắt đầu la hét, và không ngừng lại.

Trong giây lát, gá xác sống đã đấm thình thình vào cánh cửa bị xích, đôi

mắt trắng dã của hắn long lên chết chóc.

"Thật quá nhiều cho vụ lén lút chuồn êm." Tôi nói.

Addison quay lại nhìn hắn. "Đúng là một gã xác sống." Nó nói, rồi gật

gù đầy vẻ thông thái.

"Tôi lấy làm mừng là chúng ga đã khám phá được bí ẩn đó." Emma nói.

Toa tàu xóc nẩy và có tiếng phanh ken két vang lên. Chúng tôi đang vào

một ga. Tôi kéo Emma đứng lên và chuẩn bị chạy.

"Còn Sergei thì sao?" Emma nói, quay người lại nhìn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.