THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 34

Chạy thoát khỏi hai gã xác sống trong khi Emma vẫn còn đang phục hồi

sức lực đã khó khăn lắm rồi; ôm theo cả Người Gấp trong tay tôi, việc này
sẽ là bất khả thi.

"Chúng ta sẽ buộc phải để ông ấy lại." Tôi nói. "Ai đó sẽ tìm thấy và

mang ông ấy tới bác sĩ. Đó là cơ hội tốt nhất cho ông ấy - và cho cả chúng
ta."

Thật ngạc nhiên, cô đồng ý. "Tớ nghĩ đó là điều ông ấy muốn." Cô hối

hả đến bên ông. "Xin lỗi, chúng cháu không thể mang ông theo được.
Nhưng cháu tin chắc chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Ở thế giới bên kia." Ông rên rỉ, mắt hé mở. "Ở Abaton."

Với những lời bí ẩn đó cùng tiếng la hét của cô gái oang oang bên tai

chúng tôi, đoàn tàu dừng lại và các cánh cửa mở ra.

* * *

Chúng tôi không khôn khéo. Chúng tôi không tà tà phong nhã. Ngay

khoảnh khắc các cánh cửa tàu mở ra, chúng tôi chỉ có giò chạy.

Gã xác sống ra khỏi toa tàu của hắn và xông vào toa chúng tôi, lúc đó

chúng tôi đã lao qua cô gái đang la hét, lao qua phía trên cậu trai bất tỉnh,
xuống ke ga, rồi vất vả cưỡng lại cả cảm ịt đám đông ùa lên tàu như một
đàn cá đẻ trứng. Nhà ga này, không như các ga trước, đông nghịt người.

"Kia!" Tôi reo lên, kéo Emma về phía tấm biển LỐI RA đang sáng lên

đằng xa. Tôi hy vọng Addison đang ở đâu đó dưới chân, nhưng quanh
chúng tôi đông nghịt người tới mức tôi khó mà nhìn thấy sàn ga. Thật may,
sức lực đã trở lại với Emma - hay một luồng adrenalin đang tràn trong tôi -
vì tôi không nghĩ mình có thể đỡ được cô và chen qua biển người này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.