THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 343

"Điều gì đó giúp bọn tớ đỡ sợ." Hugh nói.

"Nhiều áp lực thế." Tôi nói, cảm thấy có chút lúng túng. "Tớ không biết

liệu điều này có giúp ai bớt khiếp hãi không, nhưng ít nhất tớ cũng đang
nghĩ về nó. Tớ mới quen mọi người được vài tuần, nhưng có cảm giác như
đã quen từ lâu hơn thế rất nhiều. Các cậu là những người bạn tốt nhất tớ
từng có. Và thật lạ khi nghĩ tới việc chỉ mấy tháng trước tớ còn ở nhà, và
thậm chí còn chẳng biết các cậu có thật. Và tớ vẫn còn ông nội."

Có những tiếng ồn ào ngoài hành lang, những giọng nói lờ mờ không rõ,

tiếng thịch nặng nề của một vật bằng kim loại được ném xuống sàn.

Tôi nói tiếp, lớn tiếng hơn. "Tớ luôn thấy thiếu vắng ông mỗi ngày,

nhưng có một người bạn rất thông minh từng nói với tớ là mọi thứ diễn ra
đều có lý do. Nếu tớ không mất ông, xem nào, tớ đã chẳng bao giờ tìm thấy
các cậu. Thế nên tớ đoán mình bắt buộc phải mất một phần gia đình tớ để
tìm thấy một phần khác. Dù sao đi nữa, các cậu thì tớ cảm thấy như vậy.
Như một gia đình. Như một người trong số các cậu."

"Cậu là một trong chúng ta."

Emma nói. "Cậu là thành viên trong gia đình chúng ta."

" Bọn tớ yêu quý cậu, Jacob."

"Được biết cậu quả là một điều đáng giá, cậu Potman." Cô Peregrine

nói. "Cậu hẳn đã khiến ông nội cậu rất tự hào."

" Cảm ơn mọi người." Tôi nói, cảm động và có chút ngượng ngùng.

"Jacob?" Horace nói. " Tớ có thể tặng cậu một thứ chứ?"

"Tất nhiên." Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.