THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 366

trước, chúng tôi nghiêm trang nhìn vào mấy gã xác sống.

Đột nhiên, một trong mấy gã vùng thoát khỏi tay người bắt giữ và chạy

đi. Thay vì đuổi theo hắn, người giá treo cổ bình thản chọn một cái búa nhỏ
từ thắt lưng đeo dụng cụ của mình, trụ vững chân, và ném cái búa đi. Cái
búa lộn nhào trong không khí lao thẳng về phía đầu gã xác sống. Song cú
ném đáng lẽ đã là đòn đo ván hoàn hảo bị thất bại khi đã xác sống rạp người
xuống. Hắn hối hả lao về phía những đống đồng nát hỗn độn ở rìa đường.
Đúng lúc gã xác sống sắp sửa biến mất giữa hai ngôi nhà tồi tàn, một khe
nứt vỡ toác ra trên đường và hắn bị một quầng lửa vàng chói phun ra bao
trùm.

Cho dù đó là một cảnh tượng ghê rợn, tất cả mọi người đều reo lên và

hoan hô.

" Cậu thấy đó!" Sharon nói.

"Đến chính Đồng Ma cũng muốn rũ bỏ chúng."

"Hay quá." Tôi nói. "Nhưng còn Caul thì sao?"

" Tớ đồng ý." Emma nói. "Tất cả chiến thắng này sẽ chẳng có ý nghĩa gì

nếu chúng ta không thể bắt được hắn. Phải không, cô P?"

Tôi đưa mắt nhìn quanh song không thấy bà. Emma cũng tìm kiếm, đôi

mắt cô liếc qua đám đông.

"Cô Peregrine?" Cô gọi, trong giọng nói đã có sự hoảng hốt len vào.

Tôi điều khiển con hồn rỗng của mình đứng vươn cao lên để tôi có được

tầm nhìn tốt hơn. "Có ai thấy cô Peregrine không?" Tôi gọi lớn. Giờ thì tất
cả đều tìm kiếm, ngước lên trời để xem liệu bà vẫn còn bay trên đó, nhìn
thấy đất để xem liệu có phải bà đã đáp xuống song chưa biến lại thành
người hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.