THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 367

Thế rồi từ sau lưng chúng tôi, một giọng nói cao vút, hân hoan vang lên

cắt ngang tràng bàn tán của chúng tôi.

"Đừng tìm nữa làm gì, lũ nhóc!" Trong giây lát, tôi không thể xác định

được chính xác vị trí giọng nói. Nó lại vang lên. "Làm như ta nói thì chị ta
sẽ không gặp gì bất trắc!"

Thế rồi tôi thấy từ dưới đám cành của một cái cây nhỏ bám tro đen kịt

mọc ngay bên trong cổng pháo đài của lũ xác sống ló ra một khuôn mặt
quen thuộc.

Caul. Một gã đàn ông nhỏ thó không có vũ khí gì trên tay hay tùy tùng

nào bên người. Khuôn mặt hắn tái nhợt, méo mó biến dạng thành một nụ
cười gần không chút tự nhiên, đôi mắt ẩn sau đôi kính mát mắt lồi, trông
như một con côn trùng. Hắn ăn vận chải chuốt, một chiếc áo choàng, một áo
khoác không tay, những món đồ trang sức bằng vàng, một cái nơ lụa phồng.
Nom hắn lòe loẹt một cách điên rồ, một tiến sĩ cuồng từ một bộ phim kinh
dị đã tiến hành quá nhiều thí nghiệm trên chính mình. Và tôi nghĩ chính sự
điên loạn hiển nhiên của hắn - và tất cả chúng tôi đều biết hắn có khả năng
làm những điều ma quỷ thực sự - đã ngăn cản chúng tôi không ùa tới xé xác
hắn ra. Một kẻ như Caul không bao giờ bất lực như vẻ bề ngoài.

"Cô Peregrine đâu?" Tôi hét lên, mở màn cho một tràng câu hỏi tương tự

từ các Chủ Vòng và những người đặc biệt sau lưng tôi.

"Đúng chỗ chị ta được về." Caul nói. "Với gia đình mình."

Đám mây tro bụi đã bị thổi bạt hết khỏi khu pháo đài sau lưng hắn, để lộ

Bentham và cô Peregrine, bà đang ở hình người, bị giữ trong tay con gấu
của Bentham. Dù đôi mắt bà long lên phẫn nộ, bà vẫn biết kiềm chế thay vì
vùng vẫy vô ích chống lại một con gấu xù có bộ vuốt sắc nhọn và tính khí
nóng nảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.