THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 370

đang đứng cùng bên cầu với chúng tôi đưa hai bàn tay xuống nhặt khẩu

súng của hắn lên. Chỉ trong vài giây, tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn, và
có bốn khẩu súng chĩa vào đám đông, một chĩa vào cô Peregrine. Caul có
thể làm những gì hắn muốn.

"Nhóc!" hắn vừa nói vừa chỉ vào tôi. "Quẳng con hồn rỗng đó xuống

khe vực!" Giọng nói rít lên của hắn như cây kim đâm vào màng nhĩ tôi.

Tôi điều khiển con hồn rỗng của mình tới rìa vực.

"Giờ bắt mó nhảy xuống!"

Có vẻ tôi không có lựa chọn. Đây là một sự lãng phí tệ hại, song có lẽ

kết quả rồi cũng vậy: lúc này con hồn rỗng đã bị thương nặng, các vết
thương rỉ máu đen loang quanh chân tôi. Nó sẽ không thể sống sót nổi.

Tôi gỡ những cái lưỡi của nó khỏi eo mình, xuống khỏi lưng nó và bước

xuống đất. Sức lực đã trở lại với tôi đủ để tôi tự đứng được, song sức lực
của con hồn rỗng thì đang suy giảm nhanh chóng. Ngay khi tôi xuống khỏi
lưng nó, nó rên lên khe khẽ, thu những cái lưỡi vào trong miệng, quỳ gối
xuống, một vật hi sinh hoàn hảo cam lòng.

"Cảm ơn, dù mày là ai đi nữa." Tôi nói. "Tao chắc nếu có lúc nào đó

mày trở thành một xác sống, hẳn mày cũng sẽ không phải là một kẻ hoàn
toàn xấu xa."

Tôi đặt một bàn chân lên lưng rồi đạp. Con hồn rỗng đổ nhào ra trước

rồi im lặng rơi xuống khoảng không mờ sương. Sau vài giây, tôi cảm thấy ý
thức của nó biến mất khỏi tâm trí mình.

Lũ xác sống bên kia cầu trở lại phía bên này nhờ những cái lưỡi của con

hồn rỗng, tính mạng của cô Peregrine lại bị mang ra đe dọa để tôi không
can thiệp. Olive bị kéo từ trên trời xuống. Lũ lính canh bắt tay vào dồn
chúng tôi lại thành một nhóm kề sát nhau và dễ dàng bị kiểm soát. Rồi Caul

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.