THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 371

lớn tiếng ra lệnh điệu tôi tới, và một gã lính canh chen vào chúng tôi và lôi
xềnh xệch tôi ra ngoài.

"Nó là đứa duy nhất chúng ta thực sự cần còn sống." Caul nói với đám

lính canh của hắn. "Nếu chúng mày phải bắn nó thì bắn vào đầu gối. Còn về
những đứa còn lại..." Caul chĩa khẩu súng của hắn về phía đám đông xúm
xít và bắn. Có những tiếng kêu thét lên trong khi đám đông nhốn nháo.
"Bắn bất cứ chỗ nào chúng mày thích."

Hắn phá lên cười và xoay người, hai cánh tay dang ra thăng bằng như

một vũ công ba lên cúi người. Tôi sắp sửa lao tới chỗ hắn, sẵn sàng móc
mắt hắn ra bằng hai bàn tay không bất chấp hậu quả thì một khẩu súng ổ
quay nòng dài xuất hiện ngay trước mắt tôi.

"Im." Gã lính canh cộc cằn của tôi gầm gừ, hắn là một gã xác sống với

đôi vai rộng và cái đầu hói nhẵn bóng.

Caul bắn một phát, quát tháo xung quanh im lặng, và mọi giọng nói đều

lắng xuống, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người nào đó vừa bị hắn bắn.

"Đừng la hét, tao có một chuyện vui cho chúng mày đây!" Hắn nói,

hướng tới đám đông. " Hôm nay là một ngày lịch sử. Em trai tao và tao sắp
sửa hoàn tất thành quả của một đời phát minh và đấu tranh bằng cách tự
phong chúng ta làm hai vị vua sinh đôi của thế giới đặc biệt. Và một lễ đăng
quang sẽ thế nào nếu không có nhân chứng? Thế nên chúng tao sẽ mang
chúng mày đi theo. Miễn là chúng mày cứ xử biết điều, chúng mày sẽ được
thấy một điều chưa ai chứng kiến trong một nghìn năm qua: việc khống chế
và chiếm giữ Thư viện Linh Hồn!"

"Ông sẽ phải hứa một chuyện, nếu không tôi sẽ không giúp ông." tôi nói

với Caul. Tôi không có mấy thế mạnh để thương lượng, song hắn tin là hắn
cần tôi, và đó cũng là một lợi thế. "Khi đã có thứ ông muốn, hãy thả cô
Peregrine."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.