THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 375

Một gã lính canh lôi xềnh xệch Perplexus ra khỏi đám người, điệu lên

chỗ cánh cửa. Từ lần gần nhất tôi trông thấy ông ta, tóc và râu của ông ta đã
chuyển sang bạc trắng, sống lưng ông ta đã còng xuống, và những nếp nhăn
hằn sâu trên khuôn mặt. Ông ta đã trải qua quá nhiều thời gian ở ngoài
Vòng Thời Gian của mình, và giờ đây tuổi thực của ông ta bắt đầu đuổi kịp.
Dường như ông ta đang chực mở cánh cửa ra thì bị chững lại vì một cơn ho
dữ dội. Sau khi đã lấy lại nhịp thở, ông ta đối diện với Caul, khìn khịt hít
vào một phổi đầy không khí, rồi nhổ một bãi đờm dính nhớt vào áo choàng
của hắn.

" Mày là một con lợn ngu ngốc!" Perplexus hét lên.

Caul giơ khẩu súng của hắn lên chĩa vào đầu Perplexus và siết cò.

Những tiếng kêu vang lên - "Jack, đừng!" Bentham hét lớn - và Perplexus
giơ hai bàn tay lên rồi quay người đi, song âm thanh duy nhất khẩu súng tạo
ra là một tiếng cạch khô khan.

Caul mở khẩu súng ra và nhìn vào trong buồng đạn, rồi nhún vai. "Nó

xưa rích rồi, cũng như ông vậy." Hắn nói với Perplexus, rồi dùng nòng súng
là bãi nước bọt khỏi áo choàng của mình. "Tôi đoán là số mệnh đã can thiệp
vào để cứu ông. Cũng tốt - tôi muốn thấy ông trở thành cát bụi hơn là chảy
máu đến chết."

Hắn ra hiệu cho lính canh điệu ông già đi. Perplexus, lẩm bẩm những

câu chửi thề bằng tiếng Italia nhắm vào Caul, bị lôi trở lại chỗ nhóm người.

Caul quay lại chỗ cánh cửa. "Ồ, quỷ bắt hắn đi." Hắn lẩm bẩm, rồi mở

cửa ra. " Tất cả chúng mày, vào trong đó!"

Bên trong cũng là một căn phòng với vách tường xám xịt quen thuộc,

chỉ có điều lần này bức tường thứ tư vắng bóng được mở ra thành một hành
lang dài tối tăm. Đám lính canh huých vài cái thúc chúng tôi đi thật nhanh
theo nó. Các vách tường nhẵn nhụi trở nên xù xì thô ráp và không đều, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.