THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 377

các khe núi xa lạ đang rền rĩ. "Ngày hôm nay sẽ đi vào lịch sử. Chào mừng
tới Abaton!"

Hắn dừng lời, chờ đợi một tràng vỗ tay, nhưng không có gì.

"Quý vị hiện đang đứng ở một thành phố cổ từng có thời bảo vệ cho Thư

viện Linh Hồn. Không ai nhìn thấy nó trong hơn bốn trăm năm, hay chinh
phục được nó trong suốt một nghìn năm qua - cho tới gần đây, khi tôi tái
khám phá được nó! Bây giờ, quý vị với tư cách là nhân chứng của tôi..."

Hắn ngừng lại, nhìn xuống giây lát, rồi phá lên cười. "Tại sao tao lại

phải phí hơi nhỉ? Lũ tà đạo chúng mày sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tầm
quan trọng của thành tựu tao đạt được. Nhìn lại chúng mày đi - chẳng khác
gì lũ lừa chiêm ngưỡng Nhà nguyện Sistine!" Hắn vỗ lên cánh tay Bentham.
"Nào, cậu em. Tới tháng này thứ thuộc về chúng ta nào."

"Và thuộc về chúng tôi nữa!" Một giọng nói sau lưng tôi cất lên. Một

trong số lính canh. "Ông sẽ không quên chúng tôi đấy chứ?"

" Tất nhiên ta sẽ không quên." Caul đáp, cố mỉm cười nhưng không nổi.

Hắn không thể che giấu được sự bực bội khi bị hoạch họe trước mặt mọi
người. "Lòng trung thành của các anh sẽ được đền đáp gấp mười."

Hắn quay lại cùng Bentham bắt đầu đi xuống một lối mòn, đám lính

canh thúc chúng tôi đi theo sau hai anh em hắn.

* * *

Lối mòn ngập nắng rẽ nhánh hết lần này tới lần khác, tạo thành những

nhánh và khe chạy tới các ngọn đồi đỉnh nhọn. Đi theo một con đường khác
chắc hẳn hắn đã ép Perplexus phải tiết lộ và đi qua nhiều lần trong những
ngày gần đây, Caul phăm pjăm dẫn chúng tôi xuống những khe hẻm hẹp tối
tăm và mọc đầy những bụi mâm xôi, mỗi bước đi của hắn đều tỏa ra vẻ
ngạo mạn của một kẻ thực dân chinh phục. Cảm giác bị theo dõi tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.