THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 379

cháu, toàn bộ thế giới đáng nguyền rủa, và cháu sẵn sàng vui vẻ trao toàn
bộ nó cho Caul để đổi lấy tính mạng họ. Làm thế cháu có trở nên xấu xa
không? Cháu không biết, nhưng cháu nghĩ ông có lẽ sẽ hiểu. Vậy xin ông.

Ngước nhìn lên, tôi ngạc nhiên thấy cô Peregrine đang quan sát tôi từ

trên vai con gấu. Ngay thì bắt gặp ánh mắt tôi, bà liền nhìn đi nơi khác, và
tôi có thể trông thấy nước mắt chảy thành vệt qua những đám cáu bẳn trên
hai gò má nhợt nhạt của bà. Như thể bằng cách nào đó bà đã nghe thấy lời
tôi.

Con đường chúng tôi chạy qua một mê cung cổ xưa gồm những lối mòn

ngoắt ngoéo và những cầu thang được đục vào các ngọn đồi, các bậc thang
đã mòn vẹt đi thành những vết lõm hình trăng khuyết. Ở vài nơi, các lối
mòn gần như biến mất hoàn toàn, bị cỏ dại nuốt chửng. Tôi nghe thấy
Perplexus phàn nàn rằng ông ta đã mất hàng năm trời để khám phá ra con
đường đi tới Thư viện Linh Hồn, để rồi giờ đây tên trộm với ơn này đã lần
bước theo nó không chút kính trọng - một sự sỉ nhục ghê gớm!

Rồi rôi nghe Olive nói. "Sao chưa bao giờ có ai nói với chúng ta rằng

thư viện có thật nhỉ?"

"Bởi vì, cô bé thân mến!" Một Chủ Vòng đáp. "Điều đó không được

phép. Sẽ an toàn hơn khi nói rằng..."

Người Chủ Vòng dừng lại thở lấy hơi.

"... rằng đó chỉ là một câu chuyện."

Chỉ là một câu chuyện. Có một điều đã trở thành một trong những chân

lý tạo nên cuộc đời tôi, đó là dù tôi có cố giữ những câu chuyện phẳng lì
trong hai chiều không gian, giam hãm chúng trong giấy và mực, thì vẫn
luôn có những câu chuyện không chịu sự trói buộc bên trong những cuốn
sách. Nó chẳng bao giờ chỉ là một câu chuyện. Tôi đáng ra phải biết: có một
câu chuyện đã nuốt trọn cuộc đời tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.