THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 380

Chúng tôi đi được vài phút theo một cách đá trơ trụi, gió không ngừng

rền rĩ lúc to lúc nhỏ, rồi Caul giơ một bàn tay lên nói tiếng ra lệnh cho mọi
người dừng lại.

" Có phải chúng ta đã đi quá xa?" Hắn nói. "Tao dám thề là hang động ở

đâu đó dọc theo đoạn này. Tay vẽ bản đồ ở đâu rồi nhỉ?"

Perplexus bị điệu từ đám tù nhân ra phía trước.

"Anh có thấy mừng vì đã không bắn ông ta không?" Bentham lẩm bẩm.

Caul tảng lờ em trai. "Cái hang đâu?" Hắn hỏi, nhắm thẳng vào mặt

Perplexus.

"À, có lẽ nó đã tự giấu mình khỏi ông." Perplexus bỡn cợt.

"Đừng thử sự kiên nhẫn của tôi." Caul nói. "Tôi sẽ đốt hết mọi Bản đồ

Các Ngày của ông. Chỉ sang năm tới thôi là tên của ông sẽ bị lãng quên."

Perplexus đan các ngón tay vào nhau và thở dài. "Kia kìa." ông ta nói,

chỉ về phía sau chúng tôi.

Chúng tôi đã đi qua nó.

Caul giậm chân đi lùi lại tới một vạt vách đá bị dây nho che kín - một

khe hở rất nhỏ và được ẩn kín tới mức bất cứ ai hẳn cũng bỏ qua; nó giống
một cái lỗ hơn một cánh cửa. Hắn gạt đám dây nho sang bên và thò đầu
vào. "Phải rồi!" Tôi nghe hắn nói, rồi sau đó hắn rút đầu ra khỏi nó và bắt
đầu phát lệnh.

"Chỉ những người quan trọng nhất mới được cho phép đi qua chỗ này.

Cậu em, bà chị." Hắn chỉ vào Bentham và cô Peregrine. "Thằng nhóc." Hắn
chỉ vào tôi. "Hai lính canh. Và..." Hắn tìm kiếm trong đám tù nhân. "Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.