THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 382

Rồi sau đó chúng tôi rẽ dây nho ra và loạng choạng bước vào một không

gian mới: một căn phòng đá để mở lên trời. Trong một khoảnh khắc, hơi thở
rời bỏ tôi, trong khi tôi loạng choạng cực độ trước khuôn mặt khổng lồ méo
mó đây trừng trừng nhìn lại chúng tôi từ bức tường đối diện. Một bức tường
- nó đúng là thế - song là một bức tường có cái miệng há ngoác ra làm cửa
ra vào, hai con mắt méo mó là cửa sổ, một cặp lỗ hổng là lỗ mũi, và cỏ mọc
cao dài giống như tóc và bộ râu bờm xờm. Tiếng gió rít ở đây còn vang to
hơn nữa, như thể khung cửa hình cái miệng kia đang cố cảnh cáo xua đuổi
chúng tôi đi bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa cấu thành từ những nguyên âm
dài đến cả tuần.

Caul chỉ vào cửa ra vào. "Thư viện đang đợi."

Bentham bỏ mũ ra. "Thật phi thường." Ông ta nói, lặng lẽ vào cung

kính. "Dường như nó đang hát với chúng ta. Như thế tất cả các linh hồn anh
nghỉ tại đây đang thức dậy chào đón chúng ta."

"Chào đón ấy à." Emma nói. "Tôi ngờ lắm."

Mấy tên lính canh đẩy chúng tôi về phía khung cửa. Chúng tôi chui qua

chẳng cửa thấp vào một căn phòng trống như hang động khác. Như những
hành động khác chúng tôi từng thấy ở Abaton, nó đã được bàn tay con
người đục ra từ đá mềm, không biết từ bao nhiêu năm trước. Căn phòng này
có trần thấp và chống trơn, chẳng có gì ngoài mấy cọng rơm nằm rải rác và
những mảnh gốm vỡ. Nét đặc trưng nhất đó là các vách tường, trên đó đục
hàng chục hốc nhỏ. Những cái hốc này có trần trên lượn hình ô van, đáy
phẳng, đủ rộng để chứa một cái chai hay một cây nến. Ở cuối phòng có vài
khung cửa mở vào bóng tối.

"Thế nào, nhóc?" Caul nói. "Mày thấy gì không?"

Tôi nhìn quanh. "Thấy gì cơ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.