THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 390

"Anh trai, đợi đã." Ông ta nói, thở không ra hơi, níu Caul lại. "Anh

không cho là chúng ta đã đi đủ xa rồi sao?"

Caul quay lại nhìn em trai, khuôn mặt hắn bị chia đều thành hai nửa bởi

bóng tối và ánh lửa. "Không, tôi không nghĩ thế." hắn nói.

" Nhưng tôi tin chắc những linh hồn ở đây là đủ... "

"Chúng ta vẫn chưa tìm ra nó." Giọng hắn gắt lên, sắc lẹm.

" Tìm ra cái gì cơ, thưa ông?" Tên lính áp giải tôi đánh bạo chen vào.

"Tôi sẽ biết khi tôi thấy nó!" Caul cấm cảu.

Thế rồi hắn căng người ra, đầy kích động, rồi chạy vùn vụt vào bóng tối.

"Thưa ông! Đợi đã!" Mấy tên lính hét to, thúc chúng tôi đi theo hắn.

Caul biến mất chốc lát rồi mới xuất hiện trở lại ở cuối căn phòng, được

chiếu sáng bởi một luồng ánh sáng xanh mờ mờ. Nửa người hắn đứng trong
luồng sáng, đang sững sờ trước thứ gì đó. Khi chúng tôi bắt kịp hắn và đi
vòng qua một góc ngoặt, chúng tôi thấy được thư đó: một đường hầm dài
sáng lên trong thứ ánh sáng màu xanh da trời. Một khoảng mở hình vuông ở
tít đầu bên kia sáng rực với thứ ánh sáng đó. Tôi cũng nghe thấy một âm
thanh, một tiếng rì rào như tiếng nước chảy.

Caul vỗ hai bàn tay vào nhau và reo lên. "Chúng ta tới gần rồi, ơn

Chúa!"

Hẳn hối hả lao xuống đường hầm, cuồng dại, và bị thúc ép, chúng tôi

loạng choạng chạy theo hắn. Khi chúng tôi tới tận đầu bên kia, tất cả chúng
tôi lảo đạo dừng lại, quá lóa mất chẳng thể thấy mình đang đi đâu.

Emma tắt những ngọn lửa của cô. Chúng không còn cần thiết ở đây. Hé

mắt nhìn qua các ngón tay, tôi dần dà thấy không gian xung quanh hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.