THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 434

Chúng tôi im lặng trong giây lát, đối diện với nhau, căn phòng đã được

phải tóc làm cho im lặng tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim chúng tôi
đập.

"Nào." Emma nói, vì tất nhiên cô phải là người bắt đầu. Emma, luôn

thắng thắn, không bao giờ sợ một khoảnh khắc lúng túng. "Cậu sẽ ở lại
chứ?"

Tôi không biết mình sẽ nói gì cho tới khi những từ đó rời miệng tôi. Tôi

đang nói như một cái máy, không chút cân nhắc. " Tớ cần gặp bố mẹ."

Điều này không cần bàn cãi. Họ đang đau khổ, hoảng loạn và không

đáng bị như thế, và tôi đã để họ phải hồi hộp chờ đợi quá lâu.

"Tất nhiên." Emma nói. "Tớ hiểu. Tất nhiên cậu cần làm thế."

Một câu hỏi lơ lửng trong không khí. Gặp bố mẹ là một cách nói nửa

vời, không phải câu trả lời. Gặp họ, hẳn rồi. Còn sau đó? Tôi sẽ nói gì với
họ đây?

Tôi có hình dung ra mình đang nói với bố mẹ sự thật. Về mặt đó, cuộc

trò chuyện qua điện thoại của bố tôi dưới ga tàu điện ngầm đã là một màn
dạo đầu cho những điều hấp dẫn sẽ tới. Nó đã mất tỉnh táo. Con trai chúng
ta bị mất trí. Hoặc đang dùng ma túy. Hoặc thậm chí là dùng không đủ liều.

Không, nói ra sự thật thì không ổn. Vậy thì sao đây? tôi phải gặp họ,

phịa ra một câu chuyện rằng mình đã đi ngắm cảnh ở London, rồi bảo họ
quay về nhà mà không có tôi đi cùng ư? Còn lâu. Bố mẹ tôi sẽ săn lùng tôi.
Họ sẽ báo cảnh sát phục sẵn trong các bụi cây ở nơi hẹn gặp. Những người
mặc áo choàng trắng với lưới quăng bắt người vừa cỡ Jacob. Tôi sẽ phải
chạy. Nói với bố mẹ tôi sự thật chỉ làm tình hình thêm tồi tệ. Gặp họ rồi lại
bỏ chạy sẽ chỉ càng làm họ bị giày vò thêm. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện
không gặp lại bố mẹ, không bao giờ quay về nhà nữa - tôi không thể nghĩ
tới những điều đó. Vì vậy, thành thật với chính mình mà nói, cho dù nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.