THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 436

Tôi thấy sững sờ. Cô thậm chí còn không hỏi "một thời gian" nghĩa là

gì.

"Tớ sẽ tới thăm cậu." Tôi hối hả nói. "Tớ có thể quay lại vào bất cứ lúc

nào."

Về mặt lý thuyết thì đúng thế: giờ đây, khi mối đe dọa từ bọn xác sống

đã bị tiêu diệt, sẽ luôn có chỗ để quay trở lại - nếu các Chủ Vòng muốn.
Song thật khó hình dung ra bố mẹ tôi cho phép thực hiện một chuyến đi tới
Anh trong tương lai gần. Tôi đang dối mình - dối cả hai chúng tôi - và
Emma biết điều đó.

"Không." Cô nói. " Tớ không muốn thế."

Tim tôi chùng xuống. "Cái gì?" Tôi khẽ nói. " Tại sao lại không?"

"Vì đó là điều Abe đã làm. Cứ vài năm cậu ấy lại quay trở lại. Và mỗi

lần như thế cậu ấy lại già đi, còn tớ vẫn như cũ. Rồi cậu ấy gặp một người
và kết hôn..."

"Tớ sẽ không làm thế." Tôi nói. " Tớ yêu cậu."

"Tớ biết." Cô nói, ngoảnh mặt đi chỗ khác. "Cậu ấy cũng thế."

"Nhưng chúng ta không... với chúng ta sẽ không thế..." Tôi cuống cuồng

tìm kiếm từ ngữ thích hợp, những dòng suy nghĩ của tôi chỉ còn là một mớ
bòng bong.

"Thế nhưng rồi sẽ lại thế. Cậu biết tớ sẵn sàng đi cùng cậu bếu có thể,

nhưng tớ không thể - tớ sẽ già đi. Vì vậy tớ sẽ chỉ có thể chờ đợi cậu. Đông
cứng trong hổ phách. Tôi không thể làm lại điều đó."

" Sẽ không lâu đâu! Chỉ vài năm thôi. Tại sao có thể có thể làm những gì

tớ muốn. Tớ có thể đi học đại học ở đâu đó. Có thể ở đây, tại London!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.