THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 437

"Có thể.'' Cô nói. "Có thể. Nhưng bây giờ cậu đang đưa ra những lời hứa

mà nhiều khả năng cậu không thể giữ lời, và những người yêu nhau làm
nhau tổn thương sâu sắc chính vì thế đấy."

Tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và khổ sở. Chết tiệt, tôi

sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ tôi nữa. Được. Nhưng tôi không thể để mất
Emma.

" Lúc nãy tớ suy nghĩ không được sáng suốt." tôi nói. " Tớ không có ý

đó. Tớ sẽ ở lại."

"Không, tớ nghĩ cậu đang thành thật." Cô nói. "Tớ nghĩ nếu cậu ở lại cậu

sẽ bất hạnh. Và cuối cùng rồi cậu sẽ dẫn tới vì điều đó. Và như thế còn tệ
hơn."

"Không. Không, tớ sẽ không bao giờ..."

Nhưng tôi đã để lộ suy nghĩ của mình, và giờ đã quá muộn để thu lại lời

đã nói.

"Cậu nên đi." Cô nói. "Cậu có một cuộc sống và một gia đình. Những gì

diễn ra ở đây vốn không thể kéo dài mãi mãi."

Tôi ngồi xuống sàn, rồi nhờ người tựa lưng vào bức tường tạo thành từ

những chiếc áo khoác và thả mình chìm dần vào nó. Trong vài giây dài
dằng dặc, tôi vờ như chưa có bất cứ đến cố nào của cuộc phiêu lưu này xảy
ra, như tôi không phải đang ở đây, và toàn bộ thế giới của tôi chỉ toàn là len,
màu đen và mùi băng phiến. Khi tôi trồi ra trở lại để thở, Emma đang ngồi
xếp bằng trên sàn bên cạnh tôi.

'' Tớ không muốn thế này." Cô nói. "Nhưng tớ nghĩ là tớ hiểu tại sao lại

phải thế. Cậu có thế giới của cậu để xây dựng lại, còn tớ có thế giới của tớ."

" Nhưng giờ nó cũng là của tớ nữa." Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.