THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 438

"Đúng thế." Cô ngẫm nghĩ giây lát, không ngừng xoa cằm. "Đúng thế,

và tớ thực sự rất hi vọng cậu trở lại, vì cậu đã trở thành một phần của chúng
ta, và gia đình chúng ta sẽ không trọn vẹn nếu không có cậu. Nhưng, khi
cậu trở lại, tớ nghĩ cậu và tớ chỉ nên là bạn."

Tớ nghĩ về điều đó một lát. Bạn. Nghe thật nhạt nhẽo, thiếu sinh khí.

" Tớ đoán thế còn hơn là không bao giờ nói chuyện với nhau nữa."

"Nhất trí." Cô nói. " Tớ không nghĩ tớ có thể chịu nổi điều đó."

Tôi nhích sát vào cô và đưa cánh tay ôm quanh eo cô. Tôi nghĩ có thể cô

sẽ đẩy ra, song tôi không làm thế. Sau một hồi, đầu con ngả sang tựa lên vai
tôi.

Chúng tôi cứ ngồi như thế rất lâu.

* * *

Cuối cùng, khi Emma và tôi ra khỏi phòng treo áo khoác, gần như mọi

người đều đã ngủ. Đống lửa trong lò sưởi thư viện đã cháy tàn, những cái
khay đầy ắp thức ăn chỉ còn những vụn thừa, trần nhà cao của căn phòng
vọng lại những tiếng ngáy và lẩm nhẩm đầy hài lòng. Những đứa trẻ và các
Chủ Vòng đắp chăn nằm trên đi văng và co người nằm trên thảm, cho dù có
đầy phòng ngủ tiện nghi ở tầng trên. Sau khi gần như đã mất nhau, họ
không định tách rời nhau sớm, thậm chí dù chỉ qua đêm.

Tôi sẽ rời đi khi trời sáng. Giờ đây, khi tôi đã biết điều gì xảy đến giữa

Emma và tôi, nấn ná lâu hơn sẽ chỉ là sự dày vò với chúng tôi. Tuy thế,
ngay lúc này chúng tôi cần ngủ. Đã bao lâu rồi chúng tôi xin được chợp mắt
quá một hai phút? Tôi không thể nhớ đã bao giờ cảm thấy kiệt sức hơn thế
này chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.