THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 442

Tôi biết nghe những lời này giống như điều một anh chàng vị thành viên

bồng bột hẳn sẽ nói, song vào giây phút đó, tôi chắc chắn về tình cảm mình
dành cho Emma hơn tôi từng chắc chắn về bất cứ điều gì.

Cô Peregrine từ tốn gật đầu. "Nghe vậy ta rất mừng." Bà nói. "Cô

Bloom có thể đã cho phép cậu làm tan nát trái tim cô ấy, nhưng ta thì chưa.
Cô bé rất quan trọng với ta, bà nó không cứng rắn bằng nửa mức nó tỏ ra.
Ta không chấp nhận để nó lang thang dưới ánh trăng và phóng hỏa đốt thứ
này thứ kia nếu cậu bị thu hút bởi sự hấp dẫn yếu ớt từ một cô gái bình
thường nào đó. Ta đã trải qua chuyện đó rồi, mà chỉ đơn giản là chúng ta
không còn dư giả đồ gỗ nữa. Cậu hiểu chứ?"

"Vâng." Tôi nói, bị bất ngờ đúng thời điểm không thủ thế. " cháu nghĩ

vậy..."

Bà bước lại gần hơn và nhắc lại lần nữa, giọng bà hạ xuống thấp và

cứng rắn. "Cậu hiểu chứ?"

"Vâng, cô Peregrine."

Bà nghiêm nghị gật đầu, và mỉm cười và vỗ vai tôi. "Vậy thì tốt. Cuộc

trao đổi thật hữu ích." Và tôi còn chưa kịp trả lời, bà đã quay trở vào thư
viện và gọi lớn. "Bữa sáng đây!"

* * *

Tôi rời đi sau đó một giờ, được Emma, cô Peregrine và cả một đoàn

đông đủ các bạn của chúng tôi và các Chủ Vòng tiễn tới tận bến tàu. Sharon
đang đợi với một chiếc thuyền mới do những tên cướp ở Rạch bỏ lại. Có
một hồi lâu cho những cái ôm hôn và những lời tạm biệt đầy nước mắt, kết
thúc bằng việc tôi hứa tôi sẽ tới và gặp lại mọi người - cho dù tôi không biết
bằng cách nào tôi có thể sớm thu xếp được việc đó, khi mà còn phải mua vé
bay quốc tế và thuyết phục được bố mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.