THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 443

"Chúng tớ sẽ không bao giờ quên cậu, Jacob!" Olive thút thít.

"Tớ sẽ ghi lại câu chuyện của cậu cho hậu thế." Millard hứa. "Đó sẽ là

dự án mới của tớ. Và tớ sẽ thu xếp nó được đưa vào một ấn bản mới của
Những chuyện kể về người đặc biệt. Cậu sẽ nổi tiếng."

Addison lại gần với hai con gấu xù con bám theo sau. Tôi không dám

chắc là nó đã nhận nuôi chúng hay bị chúng nhận nó. " Cậu là người dũng
cảm thứ tư tôi từng biết." Nó nói. " Tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Ôi, Jacob, bọn tớ có thể tới thăm cậu được chứ?" Claire nài nỉ. " Tớ vẫn

luôn muốn thấy nước Mỹ.

Tôi không có tâm trạng đâu để giải thích vì sao điều đó là không thể. "

Tất nhiên là các cậu có thể." Tôi nói. " Tớ sẽ rất vui."

Sharon gõ cây sào của ông ta vào thành thuyền. "Tất cả lên thuyền!"

Tôi miễn cưỡng bước lên thuyền, rồi sau đó Emma và cô Peregrine cũng

lên. Hai người nhất định muốn ở bên tôi cho tới khi tôi gặp lại bố mẹ, và tôi
đã không cự nự. Nói lời tạm biệt trên sân khấu dễ hơn nhiều.

Sharon tháo dây buộc thuyền và chúng tôi chống sào rời đi. Các bạn của

chúng tôi vẫy tay và gọi với theo trong lúc chúng tôi xa dần. Tôi vẫy tay
đáp lại, nhưng phải nhìn họ khuất xa dần là một nỗi đau quá lớn, vì thế tôi
khép hờ mắt lại cho tới khi dòng chảy đã đưa chúng tôi vòng qua một khúc
ngoặt trên Rạch, và họ đã khuất dạng.

Không ai trong chúng tôi muốn nói chuyện. Trong im lặng, chúng tôi

quan sát những ngôi nhà, những cây cầu xập xệ trôi qua. Sau một hồi,
chúng tôi tới chỗ ra khỏi Vòng, bị hút mạng qua lối đi ngầm chúng tôi đã đi
vào, rồi chui ra ở phía bên kia và một buổi chiều mù sương của thời hiện
đại. Những công trình lụp xụp của Đồng Ma đã biến mất, thấy chỗ chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.