THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 455

kia đường. Emma và cô Peregrine đang đứng dưới bóng râm lỗ chỗ của một
cây sồi. Tôi giơ một tay lên chào tạm biệt, lồng ngực đau nhói.

"Jake?" Bố tôi đang giữ cửa taxi mở cho tôi. " Có chuyện gì thế?"

Gôi đưa cánh tay đang vẫy xuống gãi đầu. "Không có gì đâu bố."

Tôi chui vào taxi. Bố tôi quay lại nhìn chằm chằm vào công viên. Khi

tôi nhìn qua cửa xe kính, tất cả những gì tôi thấy bên dưới cây sồi là một
con chim và vài chiếc lá đang bị gió thổi bay đi.

* * *

Cuộc trở về nhà của tôi chẳng huy hoàng cũng chẳng dễ dàng. Tôi đã

hủy hoại tan tành niềm tin của bố mẹ, và hàn gắn nó lại sẽ là việc mất công,
chậm chạp. Bị coi là luôn có nguy cơ bỏ trốn, Tôi bị giám sát liên tục. Tôi
không được đi đâu mà không dưới sự theo dõi, thậm chí cả đi dạo quanh
khu nhà cũng không. Một hệ thống an ninh phức tạp được lắp đặt trong nhà,
không phải đánh ăn trộm đột nhập mà chủ yếu là để ngăn tôi khỏi lỉnh ra.
Tôi bị lôi trở lại trị liệu, phải trải qua vô số cuộc đánh giá tâm lý, và được
kê cho những loại thuốc mới, mạnh hơn ( mà tôi giữ dưới lưỡi rồi sau đó
nhổ đi). Nhưng tôi đã phải chịu đựng những sự tước đoạt còn tồi tệ hơn vào
mùa hè năm đó, và việc mất tự do tạm thời là cái giá tôi phải trả để đổi lấy
những người bạn tôi đã làm quen, những trải nghiệm tôi đã vượt qua, và
cuộc sống khác thường mà giờ đây tôi biết là của mình, thì có vẻ đó vẫn là
một cái giá hời. Nó đáng để chịu tất cả những cuộc trò chuyện phiền toái
với bố mẹ tôi, với tất cả những đêm cô đơn trải qua trong giấc mơ về Emma
và những người bạn đặc biệt của tôi, những lần tới gặp bác sĩ tâm lý mới
của tôi.

Đó là một người phụ nữ lớn tuổi rất điềm tĩnh, bác sĩ Đoảng, và tôi dành

cho bốn buổi sáng mỗi tuần đối diện với nụ cười chết cứng, kết quả sau khi
căng da mặt của bà. Bà hỏi tôi không biết vì sao tôi chạy khỏi hòn đảo, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.