THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 456

đã trải qua những ngày sau đó như thế nào, và nụ cười đó không bao giờ
thay đổi. (Đôi mắt của bà bác sĩ, để bản tường trình thêm đầy đủ, có màu
nâu lờ lờ như nước rửa bát, đồng tử bình thường, không đeo kính áp tròng.)
Tôi xào xáo ra một câu chuyện, viện cớ mình bị mất ý thức nhất thời kèm
theo mất trí nhớ ít nhiều, tất cả đều hoàn toàn không thể thẩm định được.
Nội dung của nó thế này: phản xạ trước việc dường như một kẻ tâm thần sát
hại cầu đang hoành hành ở Cairnholm, tôi đã mất tỉnh táo, lên một chiếc tàu
tới xứ Wales, quên mất mình là ai trong một thời gian ngắn, rồi vẫy xe đi
nhờ tới London. Tôi đã ngủ trong các công viên, không nói chuyện với ai,
không làm quen với ai, không sử dụng bất cứ chất là làm thay đổi tính khí
hay ý thức, và lang thang trong thành phố vài ngày trong tình trạng vật và
mất phương hướng. Còn về cuộc trò chuyện điện thoại với bố, trong đó tôi
thừa nhận mình là "người đặc biệt" - à, cuộc nói chuyện điện thoại nào nhỉ?
Tôi không thể nhớ ra bất cứ cuộc gọi điện thoại nào...

Cuối cùng, bác sĩ Spanger gói gọn toàn bộ câu chuyện thành một giai

đoạn cuồng loạn, đặc trưng bởi các ảo giác, gây ra bởi sự căng thẳng, nỗi
buồn và những vấn đề chưa được làm sáng tỏ liên quan tới ông nội tôi. Nói
cái khác: tôi đã ít nhiều hơi bất bình thường, song nhiều khả năng đó là
chuyện nhất thời, và giờ tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều, xin cảm ơn. Dẫu
thế, bố mẹ tôi vẫn như ngồi trên lửa. Họ chờ đợi tôi lại lên cơn, làm điều gì
đó điên rồ, lại bỏ trốn - nhưng tôi cư xử không thể đàng hoàng hơn. Tôi vào
vai một đứa trẻ ngoan, một cậu con trai đang hối lỗi, diễn sâu tới mức có vẻ
tôi sẽ giành được giải Oscar. Tôi chủ động giúp làm việc nhà. Tôi dậy rõ
sớm và luôn hiện diện trong tầm mắt hay vị phụ mẫu đầy cảnh giác của
mình. Tôi xem tivi cùng họ, làm các việc vặt theo yêu cầu của họ và nán lại
bàn sau các bữa ăn để tham gia vào những cuộc thảo luận ẩm ương bố mẹ
tôi vẫn thích duy trì - về việc sửa sang phòng tắm, và các chính sách của
hiệp hội chủ sở hữu nhà, những kiểu ăn kiêng kỳ cục, và các loài chim.
(Luôn chỉ đá động thoáng qua về ông nội tôi, hòn đảo, hay về giai đoạn đó
của tôi.) Tôi luôn vui vẻ, dễ bảo, kiên nhẫn, và kiểu gì thì kiểu cũng không
hoàn toàn giống cậu con trai bố mẹ tôi còn nhớ. Hẳn bố mẹ tôi đã nghĩ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.