THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 474

"Chúng tôi khá thật đấy, tôi xin cam đoan với bà. Và điều này có thể khó

lòng tin nổi ngay lập tức, song tất cả chúng ta rồi sẽ là bạn."

Mẹ tôi quay mặt đi. "Frank, chuyển kênh đi. Em không thích chương

trình này."

"Được thôi, em yêu." Bố tôi nói. "Con trai, bố nghĩ rằng tốt hơn bố nên,

ừm... ừm..." thế rồi ông nhắm mắt lại, lắc đầu, và đóng cửa kính lại.

"Bà tin chắc là chuyện này sẽ không làm hỏng bộ óc của họ chứ?" Tôi

hỏi cô Peregrine.

"Họ sẽ vượt qua được." Bà đáp. "Một số người sẽ mất nhiều thời gian

hơn người khác."

* * *

Chúng tôi đi thành một nhóm, trở lại phía nhà tôi, mặt trăng sáng rạng rỡ

đang lên, buổi tối nóng bức thật sống động với gió và tiếng ve sầu.
Bronwyn đẩy chiếc xe chết máy đi đằng sau chúng tôi, gia đình tôi vẫn
đang ở nguyên bên trong. Tôi bước đi tay trong tay cùng Emma, tâm trí
quay cuồng vì tất cả những gì vừa xảy ra.

"Có một điều tớ không hiểu." tôi nói. "Làm sao mọi người tới đây được?

Lại còn nhanh như thế?"

Tôi có hình dung xem làm thế nào một cô gái có cái miệng sau gáy có

một cậu con trai ong bay vo ve quanh người đi qua được cửa kiểm soát an
ninh ở sân bay. Còn Millard nữa: chẳng lẽ họ đã ném đưa cậu lên máy bay?
Và thậm chí làm thế nào họ có được hộ chiếu vậy?

"Bọn tớ gặp may." Emma nói. "Một trong những căn phòng của

Bentham dẫn tới một Vòng Thời Gian chỉ cách đây một trăm dặm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.