THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 86

Khi đó sợ sẽ không gì cản nổi chúng tôi.

Tôi liếc nhìn lại phía bóng ma của cây cầu, bụi đất và gỗ mù mịt trong

không trung, nơi mới một lúc trước cây cầu vẫn đứng đó. Trong đống đổ
nát phía dưới, tôi dõi theo tìm kiếm một cái lưỡi vọt lên khỏi mặt nước,
song ở đó chỉ có một xoáy nước đầy mảnh vỡ không sự sống. Tôi có cảm
nhận nó, song trực giác của tôi giờ đã vô dụng, suy kiệt. Rồi mà sương mù
màu bùn khép lại sau lưng chúng tôi, che khuất hoàn toàn cảnh vật.

Đúng vào lúc tôi cần con quái vật, nó lại để bị giết.

* * *

Chiếc thuyền lắc lư khi Sharon giảm van tiết lưu và rẽ phải, đi qua màn

tối đang dần tan bớt, hướng tới một khối những ngôi nhà hình thù ma quái.
Chúng đứng bên bờ nước thành một dải đồ sộ liền mạch, trông giống lớp
ngoài cùng của một mê cung hơn là những ngôi nhà, đầy đe dọa, chỉ có vài
lối vào. Chúng chậm rãi trôi dọc theo bức thư, tìm một lối vào. Cuối cùng
Emma cũng tìm ra, cho dù tôi phải nheo mắt lại xem nó có phải ảo giác do
những mảng bóng tối tạo ra hay không.

Gọi nó là một con hẻm thì thật phóng đại. Đó là một cái khe, hẹp như

một lưỡi dao, bề rộng giữa hai vách tường chỉ đủ lách một bên vai, còn
chiều cao thì gấp năm mươi lần như thế, lối vào này được đánh dấu bằng
một cái thang ọp ẹp vì mọt được bắt vít dựng thẳng áp vào bờ kênh. Tôi chỉ
mới nhìn được sâu vào trong một chút thì lối vào này đã tự giấu mình đi,
uốn khúc vào bóng tối không có mặt trời.

"Nó dẫn tới đâu vậy?" Tôi hỏi.

"Nơi các thiên thần chùn bước." Sharon đáp. "Đây vốn không phải bến

tôi chọn cho các vị nhưng giờ chúng ta không còn nhiều lựa chọn nữa. Các
vị có chắc là không muốn cùng tôi rời khỏi Đồng Ma không? Vẫn còn thời
gian đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.