THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 89

thu cây sào dài của mình lại thành một khúc gậy ngắn, rồi lại leo lên thang.
"Tôi sẽ đi tìm một người thợ đủ khả năng để sửa thuyền cho tôi." Ông ta
nói, lướt qua chúng tôi. " và tôi sẽ không cho các người bám theo đâu."

Chúng tôi bám theo ông ta thành một hàng trong lối đi hẹp.

" Sao lại không?" Emma léo nhéo.

"Vì các người bị nguyền rủa! Vận đeb!" Sharon phẩy cánh tay ra đằng

sau như thể xua ruồi. "Cuốn xéo đi!"

"Cuốn xéo đi, ý ông là sao?" Cô chạy lên vài bước và túm lấy khuỷu tay

áo của Sharon. ông ta quay quắt lại giật tay áo ra, và trong một khoảnh khắc
tôi nghĩ ông ta vung lên để đánh cô. Tôi căng người, sẵn sàng xông vào ông
ta, những bàn tay ông ta chỉ giơ lên đó, hăm dọa.

"Tôi đã đi qua tuyến đường này nhiều lần đến mức không nhớ nổi, và

chưa lần nào tôi bị lũ cướp ở Rạch tấn công. Trước đây chưa bao giờ tôi
phải lật tấm vải phủ ra và dùng tới động cơ chạy dầu của mình. Và chưa bao
giờ, chưa bao giờ, chiếc thuyền của tôi bị hư hại. Các người không đáng để
tôi phải chịu nhiều rắc rối như vậy, rõ ràng và đơn giản mà thế, và tôi không
muốn dính dáng gì đến các người nữa."

Trong khi ông ta nói, tôi thoáng nhìn qua ông ta về cuối lối đi. Đôi mắt

tôi vẫn đang phải điều chỉnh với bóng tối, song những gì tôi có thể thấy thật
kinh khủng: uốn lượn và rối rắm như một mê cung, trải dọc theo lối đi này
là những khung cửa không có cánh há hoác ra như những cái miệng khuyết
răng, và rặt những âm thanh ma quái - những tiếng thì thào, cọt kẹt, tiếng
bước chân gấp gáp. Ngay cả lúc này tôi cũng có thể cảm thấy những đôi
mắt thèm thuồng dõi theo chúng tôi, cảm thấy những con dao đang được
nút ra.

Chúng tôi không thể để bị bỏ lại đây trơ trọi. Điều duy nhất cần làm là

năn nỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.