TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 145

vòng ngoài tôi còn bị chặn lại hai lần, để khám xét và kiểm tra căn cước.
Hắn sợ cái gì? Một sư đoàn lính thủy đánh bộ chắc?

Một gã có vẻ ngoài dễ chịu, lịch thiệp, nhìn tôi với vẻ hơi tò mò.
— Anh Thổ Nhĩ Kì kể với tôi nhiều điều tốt về anh.
— Anh còn chưa biết hết đâu.
Hắn ngập ngừng, hơi lúng túng trước vẻ cười cợt của tôi, hoặc một cái gì

đó tương tự.

— Cimballi là tên thật?
— Không có gì đáng nghi hoặc.
— Người Ý?
— Pháp.
— Nhưng gốc Ý!
Nếu điều đó làm hắn thích. Tôi đáp:
— Đúng, bố tôi, gia đình bố tôi đều người xứ Florence.
Tôi nhìn quanh. Chỉ riêng trong khoảng gần bể bơi đã có bốn tên vệ sĩ võ

trang, súng ngắn to đùng gài trong bao đeo ngực, máy bộ đàm. Tôi đã thấy
có đến sáu tên ngoài vườn, không kể những tên chặn ở cửa, trên lầu một ít ra
có hai tên cầm súng trường lắp kính ngắm.

Zarra tủm tỉm cười.
— Anh chẳng có gì phải sợ.
— Tôi sợ cho bọn chúng. Hãy tưởng tượng khi tôi nổi cơn lên. Còn hơi

sớm để dùng daikiri, tôi muốn dùng nước cam tươi.

Họ mang tới chiếc cốc, nước đá, nước cam vắt đựng trong bình lớn bằng

bạc.

— Tôi nghe anh đây, - Zarra nói.
Hắn nghe tôi mười phút liền không hề ngắt lời, không hỏi han, không tỏ

ra quan tâm lắm, nhưng cứ nhìn tôi chằm chằm ngay cả lúc hắn châm xì gà.
Mỗi khi nhìn bàn tay hắn cử động tôi lại thấy có cái gì đó làm tôi bứt rứt,
mãi sau mới nhận ra là khi cử động mắt hắn không bao giờ nhìn vào ngón
tay, chúng hoạt động như thể chúng hoàn toàn độc lập với hắn.

Tôi dừng lời. Im lặng. Hắn rút xì gà, nhìn theo làn khói, rồi mới hỏi:
— Ai điều hành cái công ty mà anh căm ghét?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.