TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 151

tôi rất sung sức, lời cam đoan quá nỗi lạc quan; mọi thứ đều lộn nhèo trong
đầu tôi: Catherine dửng dưng khước từ tất cả các lời mời, nỗi băn khoăn bồn
chồn vì phải chờ đợi cuộc gặp không thấy đến, sự cô đơn triệt để, sự bực tức
với chính mình vì đã nhảy vào cuộc phiêu lưu rồ dại với Zarrra và chiến hữu
Mafia và những tên nào nữa trong hội của hắn, chỉ có Chúa mới biết hết.

Ngày mùng 9 tôi giữ chỗ trên chuyến bay đi New York. Quyết định rồi:

Phải đi. Tôi để lại chỉ dẫn cho ngân hàng đang giữ số tiền trên bốn mươi hai
triệu đôla và cho khách sạn Britannia Beach. Họ sẽ nhận tất cả các cú điện
thoại gọi cho tôi và ngày nào tôi cũng gọi cho họ vào lúc tám giờ tối dù lúc
đó tôi đang ở phương nào. Giải pháp quái quỉ, nhưng biết làm cách nào hơn?

Hai cô gái Mỹ đang chờ lấy chồng thấy tôi cô đơn bèn mở cuộc vây hãm;

tôi chống cự kịch liệt, và đêm mùng 9 trong lúc bộ ba ăn tối thì có người đến
báo: Một bác sĩ điên đòi gặp tôi.

— Ai?
— Bác sĩ điên.
— Gọi máy trên phòng tôi.
Tôi đóng chặt cửa phòng. Sau những tiếng lách cách thông thường của

tổng đài, lập tức có tiếng rú lạnh gáy trong ống nghe vừa đặt vào tai. Tiếp
đó, tiếng kêu cứu, tiếng nổ liên thanh của súng máy, cuối cùng là tiếng rên
của nạn nhân dãy chết.

Và giọng nói trong tiếng cười khẩy:
— Bác sĩ Điên Manchu quái gở tên, đồng phạm kiêm anh em họ của hắn

đây. Bạn Flantz táng kín vù thân êu có hỏe hôn?

Tôi nhắm nghiền mắt vì tức giận. Nếu túm được chúng nó ở đây tôi sẽ

bóp cổ chết ngay đứ đừ.

— Bọn khốn kiếp, sao không gọi sớm hơn?
— Chúng tôi ở San Francisco, bận tìm chỗ ở hết ngày. Hình như anh

mang cho chúng tôi ít tiền xài?

***

Ngày 10 tôi gặp Lavater ở New York.
— Anh đến đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.