TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 183

— Đây là tiền của Ông Chủ Nhỏ.
— Thế Joachim? không còn xu nào dính túi, đúng không?
Chandra công nhận: Giá Joachim chịu để cho anh ta giúp một tay trong

việc quản trị, nhưng tôi chẳng lạ gì Joachim phải không? Ngốc nghếch trong
làm ăn cũng như trong cuộc sống.

— Chandra này, mình không cần chỗ tiền này. Đưa cho Joachim, nhưng

đừng đưa cả một lần, chỉ đưa mỗi tháng ba trăm đôla chẳng hạn.

Tám ngày sau, tôi lại đến khách sạn Caesars ở Las Vegas gặp Ximenez

mắt kền kền.

— Thưa ông Cimballi, tôi đến báo tin: Sắp kết thúc đến nơi. Chắc ông đã

đọc tin, ở thủ đô đã ban hành tình trạng khẩn cấp, đã có một cuộc nổi dậy
của quân đội tuy chưa đáng kể, nguyên thủ quốc gia đòi được toàn quyền
hành động nhưng không được chấp thuận. Mọi việc đang diễn ra rất đúng.

Có lẽ câu kết đã khiến tôi nổi giận, hoặc thái độ dương dương tự đắc của

hắn, hoặc ý nghĩ mình chẳng còn gì đáng để mất nữa, dù thế nào đi nữa tôi
cũng trả lời hắn:

— Tôi không thể trả tiền một việc chưa làm. Tôi công nhận bọn nó đã bị

thua thiệt và đang tiếp tục thua thiệt nhiều tiền bạc ở Chile trong mấy tháng
gần đây. Điều tôi nghi ngờ là phải chăng những tổn thất này là hậu quả cuộc
tiến công trực diện mà tôi trả tiền? Thật ra chúng chỉ là nạn nhân của tình
hình chung.

Ánh nhìn đen nháy xuyên qua tôi.
— Tôi chỉ trả tiền nếu đáng trả. Tôi muốn Hovius và Donaldson mất hết,

đến chiếc sơmi cuối cùng.

— Nếu có cách nào hiệu nghiệm.
Tôi bất giác cười:
— Có. Có một cách.
Vừa trình bày vừa phát triển ý kiến:
— Hovius và Donaldson cùng phe lũ đã đầu tư nhiều chục triệu, có lẽ

bốn mươi triệu đôla, chúng đã mất một số kha khá, có thể hơn một chút... Sẽ
còn bãi công nữa. Thợ mỏ vẫn đang bãi công. Và một cuộc vận động lớn
đang... Chúng còn sẽ mất thêm tiền nữa, tôi công nhận. Mất cho đến ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.