TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 212

Monaco, bố dẫn tôi đến dự, những chiếc Ferrari đỏ trên đường băng, hình
thù y hệt nhưng kích thước lớn hơn chiếc ở Capila...

— Anh Cimballi?
Giọng nói là lạ, tuy lúc này chỉ có ba chúng tôi ngồi đây, người phục vụ

đã ra hết. Tôi quay lại và nhận ra chính Fezzali vừa gọi tôi lần đầu tiên, trực
tiếp, bằng tiếng Pháp rất trơn tru.

— Anh Cimballi, tôi rất quen thân phụ anh. Thực ra, ông cụ là bạn thân.

Đáng lẽ tôi đến dự tang lễ, nhưng nó được tổ chức riêng trong nội bộ gia
đình. Là bạn thân không có nghĩa nhất thiết phải tin tưởng vào con bạn.
Hoàng tử Aziz định gửi anh một trăm triệu để anh tung vào áp phe anh vừa
đề nghị với chúng tôi. Phải chi nhiều, trong thời hạn gấp đến thế có sự đòi
hỏi cần thiết nên vừa rồi chúng tôi phải bàn kỹ. Cuối cùng chúng tôi đã thỏa
thuận: Số tiền giao cho anh, dĩ nhiên do tôi kiểm soát, sẽ là hai trăm năm
chục triệu đôla. Sẽ có sau không quá hai tiếng nữa.

Tôi há hốc mồm nhìn ông ta. Suýt nữa phì cười. Thế đấy, bản năng của

tôi. Cimballi, mày chỉ là thằng ngu!

Aziz không hiểu chúng tôi nói gì bằng tiếng Pháp, cười hỏi bằng tiếng

Anh:

— Có cái gì không ổn?
Tôi lắc đầu, tủm tỉm cười với Fezzali hình như đang khoái trêu chọc tôi:
— Không thể tốt hơn thế này.
Tôi không ngờ mình nói đúng đến thế. Không chỉ vì số vốn này thật

khổng lồ so với tầm cỡ tôi. Xét đến cùng, đó chỉ là chuyện vặt. Hậu quá của
điều vừa xảy ra, mãi sau này mới bộc lộ và những hậu quả ấy mới thực sự li
kỳ, hơn nữa, thực sự quyết định.

***

Chiếc xe thuê đang đợi tôi trước cửa khách sạn Caesars nơi tôi ngủ đêm,

ở khu Las Vegas. Tôi lên đường lúc bảy giờ sáng. Chạy trên đường Strip,
gần tới “Sahara” thì rẽ trái. Còn sớm, nhưng nhiều máy tự động bán hàng đã
có khách. Lại rẽ trái, theo đại lộ Rancho về hướng Reno. Theo bản đồ, phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.