TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 216

Tuy thế con người đang ở trong phòng này mặc dầu có thể thả sức ngắm

bộ sưu tập kỳ diệu của ông ta nhưng không thể đụng tay vào các bức họa:
Ông ta ở trong một cái lồng thủy tinh úp trong căn phòng, các mặt của chiếc
lồng đều cách năm mặt phẳng độ mười centimètres. Tôi chợt hiểu tại sao có
sự bố trí lạ lùng ấy khi nhìn thấy các vệt mủ vàng ệch vung vãi trên các mặt
kính, cảnh tượng làm tôi lợm giọng nấc lên.

Người trong phòng là một người đàn ông nằm sóng soài trên chiếc ghế

sắt nhẵn lì, có lẽ được chế tạo để dễ rửa. Vì toàn thân ông ta chỉ là một cái
mụn khổng lồ, đang mưng mủ gớm chết. Không có được mười centimètres
vuông da thịt nào không lở loét nhầy nhụa, ngay bộ mặt cũng bị mụn ăn
nham nhở. “Ông Carradine không đọc”, mấy mụ nói thế. Lạy chúa, ông ta
đọc bằng gì được! Trên chiếc mặt nạ kinh khủng hàng vẩy và mụn, không
thấy đâu là mắt nữa. Trong khắp ngôi nhà, không chỗ nào mùi thối khẳm
mạnh bằng ở đây, nơi tiếp xúc trực tiếp với cái còn lại của John Carradine
tức Scarlett.

Mụ y tá đưa tôi vào đã rút êm như một bóng ma. Mụ hay một người nào

khác đã đặt mảnh giấy của tôi lên chỗ tì tay chiếc ghế sắt. Tờ danh thiếp đã
vấy bẩn, một vệt vàng trên góc. Bộ mặt lở loét ghê sợ quay chầm chậm về
phía tôi. Im lặng rất lâu. Rồi tiếng nói cất lên trong trẻo rõ ràng đến kì lạ, hơi
pha giọng Harvard.

— Vậy anh là con trai Andrea?
Tôi nhìn tấm danh thiếp để tránh khỏi nhìn vào điều ô nhục là bộ mặt kia.

Người ấy bảo:

— Xin vui lòng đọc cho nghe anh viết những gì.
— “Tôi là con trai Andrea Cimballi. Tôi thách ông tìm được cách đánh

gục Martin Yahl”.

Nét mặt mủ hơi động đậy, có thể tạm coi đấy là nụ cười. Nó vẫn quay về

tôi như chiếc radar.

— Anh tên gì?
— Franz.
— Sinh năm nào?
— Ngày 9 tháng chín 1948.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.