TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 217

— Anh còn nhớ La Capilla chứ? Chắc phải nhớ nếu đúng là con Andrea.

Mười lăm năm trước tôi đã cho con Andrea một món quà. To, màu đỏ.

— Chiếc Ferrari kiểu thu nhỏ.
— Có đánh số.
— Số bảy.
Im lặng.
— Giọng anh hệt giọng ông ấy. Anh có giống ông không?
— Hơi hơi.
— Tầm vóc thế nào?
— Hơi cao hơn.
Trong cuộc đối thoại này, điều làm tôi kinh ngạc nhất là tiếng nói của

Carradine rất rõ ràng, cách diễn đạt hết sức chính xác; đó là tiếng nói của vị
luật sư quen thuộc với phòng xử án, của vị giáo sư đầy danh vọng trên bục
giảng. Nhưng lại phát ra từ nắm thịt rữa nát nửa đỏ nửa vàng, chảy mủ,
không còn vẻ người.

— Làm cách nào tìm được tôi?
— Tình cờ.
— Nhưng anh có tìm tôi đâu?
— Tưởng ông đã qua đời.
Mỗi giây trôi qua tôi càng thấy buồn nôn hơn tuy đã bắt đầu quen thứ

mùi này. Tôi đi vài bước xuyên qua phòng, ra ngoài nắng, lảo đảo dưới sức
nóng đột ngột úp xuống người. Tiếng nói sau lưng:

— Franz, tôi đang tính tuổi anh, độ hăm ba hăm bốn thì phải. Vậy mà

định đánh Martin Yahl.

— Không chỉ một mình lão ấy.
Tôi nôn thốc nôn tháo, có đến một phút mới hết. Sau đó tôi lảng ra xa đến

ngồi bên phiến đá dưới gốc cây xương rồng Mexico ngay gần cửa phòng,
quay lưng lại Scarlett cách xa chừng ba bốn mét.

— Anh nói là định lao vào một trận rửa hận?
— Đã thực hiện rồi.
Phong cảnh thung lũng Thần Chết đẹp mê hồn mặc dầu lúc này mặt trời

đứng bóng làm nhòe bớt chiều nổi của cảnh vật. Tôi đã đỡ buồn nôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.