TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 221

— Anh không hiểu sao, Franz? Ở đầu dây đằng kia là Martin Yahl.
Mồ hôi toát ra người tôi như tắm. Nhưng lúc này nhìn đôi mắt chết kia tôi

hầu như không thấy tởm lợm nữa.

— Ông hoàn toàn không nhìn thấy gì...?
— Năm ngoái còn thấy lờ mờ, bây giờ chịu chết.
— Martin Yahl vẫn tài trợ?
— Tôi sống nhờ tiền lãi số vốn ông ta cấp từ 1956. Ông ta biết tôi không

quản lý nổi của cải, không cho tôi đụng vào vốn, chỉ được hưởng lãi thôi.
Martin Yahl là tay kinh doanh ngân hàng lọc lõi. Ông ta không bao giờ
nhầm lẫn, bao giờ cũng biết nên làm gì.

Giữa thân hình đang thối rữa với giọng nói châm biếm hài hước có sự

tương phản thật rõ ràng và bi thảm.

Scarlett nhận xét:
— Tôi nhớ tới anh như một đứa trẻ cởi truồng đùa nghịch trên bãi biển

Pampelonne. Anh đã trả thù tất cả bọn kia?

Tôi trả lời phải. Và tự nhiên tôi kể lại mình đã làm cách nào, hơn nữa, kể

cả cuộc ra đi từ London cho đến giây phút đặt chân vào thung lũng Thần
Chết. Câu chuyện khá dài, có một lúc tôi phải tạm ngưng khi các mụ đeo
găng đi ủng, che mặt như nhà phẫu thuật viên lại hiện ra, làm lại những công
việc hồi nãy, lau rửa thật kĩ càng ở mức có thể được nhưng chẳng có tác
dụng gì vì ngay lúc họ vừa ra khỏi phòng thì mủ lại chảy, mùi thối khẳm lại
tụ đến.

— Này Carradine, tôi muốn đánh ngã Martin Yahl,
— Bằng đồng tiền.
— Đúng thế.
— Anh có bao nhiêu?
Tôi chỉ do dự trong một thoáng:
— Độ bảy mươi triệu đôla.
— Chưa đủ. Martin Yahl có gấp ba chừng đó, chưa kể ngân hàng của ông

ấy. Anh có thể gây rắc rối, làm ông ta mất nhiều tiền, nhưng bản thân anh
cũng hết sạch, thế thôi.

— Theo ông, tôi không còn phép gì khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.