TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 222

— Một mình anh? không có...
— Nếu ông giúp cho?
Im lặng. Bộ mặt ghê sợ từ từ quay tròn như quay theo đường đỉnh dãy

Grapevine.

— Với sự giúp đỡ của tôi mọi sự sẽ khác hẳn, anh bạn trẻ Cimballi ạ.

Anh có con chủ bài rất đặc biệt để đánh bại Martin Yahl, nhưng có lẽ chính
anh đến lúc này chưa thấy hết sức mạnh của nó. Cách đây năm năm Martin
đến gặp tôi, cũng trong ngôi nhà này. Lão cũng đứng chỗ anh đang đứng,
giữa nắng, lấy cớ người tôi bốc mùi. Chúng tôi đã... Không, nói cho đúng thì
chính lão đã nói rất nhiều về anh. Đấy là lí do duy nhất đưa lão đến đây: Lão
đi một vòng trái đất để nói với tôi, với một mình tôi, tên tòng phạm của lão.
Còn nhớ bữa ấy tôi đã cười, đã chê lão ta. Tôi bảo: “Này Martin, thật nực
cười, một người quyền thế như anh, giàu có như anh, phẩm chất như anh mà
lại khiếp sợ, căm ghét đến mức ấy một thằng bé mười tám mười chín tuổi
đầu, cho đến nay chẳng có mục đích gì khác trong đời, ngoài việc lo tiêu phí
được thật nhiều trong thời gian thật ngắn, điều mà chính anh đã cố làm nó
chạy theo. Martin, anh bị thằng nhóc này ám ảnh rồi”. Đấy, bạn trẻ Cimballi
con trai Andrea, con chủ bài của anh là chỗ này: Martin Yahl khiếp sợ anh
một cách vô lý, và không kiểm soát được nỗi căm thù anh.

Mồ hôi chảy tong tỏng khắp người, quần áo tôi vắt ra nước. Nhưng

không phải vì trời nóng mà tay tôi run thế.

— Tôi đánh gục Martin Yahl được chứ? Có khả năng đánh thắng chứ?
Scarlett co mình trên ghế sắt, gập các mỏm cụt ở chân dưới thân mình

bằng một cử chỉ rất người của con quái vật.

— Có thể lắm. Có khi còn khá dễ dàng nữa. Nếu là đánh cờ, tôi có thể

nói: Chiếu bí sau chín nước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.