TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 223

3

Tôi hỏi Scarlett:
— Tại sao ông nhận giúp tôi?
Ông ta có câu trả lời kỳ lạ:
— Nghệ thuật vị nghệ thuật. Anh bạn trẻ, tôi sắp chết đến nơi, anh có

hiểu không? Đáng lẽ chết từ mấy năm trước, không phải vì bệnh tật, bệnh
này không chết người, chỉ là bệnh da liễu thôi. Nhưng vì tôi đã định tự sát từ
lâu; bây giờ thì muộn rồi, người ta ngăn cản tôi. Hỡi đứa con của Andrea
Cimballi, tôi đã xây dựng rồi đã phá vỡ Curacao Một, đẻ ra Curacao Hai mà
không để chút dấu vết nào của sự đánh tráo, đã hưởng niềm khoái lạc vật
chất xác thịt của người nghệ sĩ sáng tạo được bức tranh hay bức tượng. Tôi
không hề hối hận về chuyện đã làm, vì quá bận với bản thân, với những điều
xảy ra cho bản thân nên không bận tâm đến chuyện đó. Anh đã gặp may,
hoặc đã rất khôn khéo: Đáng lẽ anh đến đây để thử tìm cách ép buộc tôi giúp
đỡ, ví dụ bằng cách đe dọa chẳng hạn, và tôi sẽ bật cười một lần đầu tiên và
có thể cũng là lần cuối cùng từ nhiều năm nay. Tôi thì còn sợ cái gì nữa?
Một viên đạn vỡ sọ chăng? Mới cách đây vài tuần, tôi định tưới xăng lên
người nhưng mấy mụ chết tiệt kia chạy đến quá sớm. Thế thì còn sợ cái gì?
Chưa bao giờ tôi có tình bạn với Martin Yahl. Lão không phải loại người gợi
được tình bạn, ngay khi chúng tôi mới hai mươi tuổi. Tôi chỉ bị hiệu lực
đáng gờm của lão cuốn hút thôi. Còn lão thì lợi dụng tôi, lợi dụng tài năng
của tôi. Tôi vẫn luôn mơ ước có một mánh khóe tài tình nào đó buộc được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.