TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 230

nhau, Rosen sẽ thu xếp xong ngay. Sự hấp tấp này rất hợp vai anh phải sắm:
Một con chó con hơi huênh hoang. Vì thắng cuộc nên hăng máu chồm lên
bất kể ra sao. Không, tôi không bảo anh đóng vai thằng ngu. Chỉ làm mọi
người nghĩ rằng vì anh kiếm được nhiều tiền một cách quá nhanh nên có
phần mất tỉnh táo. Bây giờ nói về Glatzman. Anh này khác với Stern, Stern
già rồi và muốn bán hết. Glatzman trẻ hơn đến hai chục tuổi, chỉ bán đi nếu
có lợi. Chú ý đừng dại đóng kịch với hắn ta, sẽ không đánh lừa được hắn
đâu. Đi thẳng vào vấn đề. Nói thật tại sao anh nhất quyết phải nắm lấy hai
trăm sáu chục cổ phiếu Unichem mà hắn đang có.

***

Glatzman nhìn Philip Vandenberg, Lupino rồi nhìn Rosen. Sau cùng nhìn

tôi. Nhướng lông mày.

— Gì thế này? Một cuộc chạy đua họp bạn chắc?
Tôi mỉm cười:
— Xin đợi thêm người đang tới, họ không thuê được taxi.
Anh ta đưa bàn tay mịn màng, mũm mĩm, cầm tờ séc đã xác nhận có chín

mốt triệu đôla.

— Rất nhiều tiền.
— Tôi cũng thấy thế.
— Anh đã qua bố già Stern rồi?
— Vừa từ đó ra.
— Bố nói sao?
— Mai ông ấy mới trả lời.
— Anh cho rằng ông sẽ nhận lời?
— Phải.
Đôi mắt hơi tẻ chăm chú xét nét vẻ mặt tôi trong khi tay anh ta lần lượt

đặt trước mặt một cuốn sổ rồi một bút chì. Anh ta tính toán cẩn thận, mỗi
con tính đều thử hai lần, xem mình có tất cả bao nhiêu: Bốn trăm mười ngàn
cổ phiếu của Stern, hai trăm sáu chục ngàn của anh ta, tổng cộng sáu trăm
bảy chục ngàn cổ phiếu giá ba trăm năm chục đôla mỗi cái. “Hai trăm ba
mươi bốn triệu năm trăm ngàn đôla.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.