TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 34

— Này ông Cimballi, tôi thấy ông nhiều rồi. Đã thấy ông nhiều ở

Mombasa này.

— Chắc ông đánh giá cao cảnh đó?
Đầu óc hài hước của lão chỉ là chiếc giẻ lau. Lão không hề nhếch mép.

Thu nhập bình quân của một người Kenya là mười lăm đến hai chục đôla
tháng. Lão này là cảnh sát trưởng, chắc độ gấp tám, gấp mười chừng đó,
theo tôi nghĩ. Được, tôi sẵn sàng thí một trăm đôla. Có thể đến một trăm
năm mươi.

— Tình thế của ông rất hiểm nghèo, - Wamai nói, - rất hiểm nghèo.
Joachim đã bảo tôi: Wamai móc ngoặc với thẩm phán, thành Equipe. Tốt

nhất là chi tiền thẳng cho chúng, cả hai tên, hơn là tin vào công lý của
chúng. Bằng lòng, tôi sẽ chi đến ba trăm đôla, mỗi đứa một trăm năm chục.
Tôi hỏi rất tử tế:

— Tôi phải làm gì để thoát khỏi tình thế này?
— Tôi có thể can thiệp giúp ông.
Tôi vừa thầm quyết định: Mở đầu cuộc đấu giá từ hai trăm đôla, năm

chục cho cả hai, giá bán buôn. Hai lăm? Sao không hai mươi? Như thế sẽ
thêm được một chặng trong cuộc thương lượng chắc sẽ kéo dài.

— Tất nhiên, - Wamai tiếp, - sẽ có những tốn phí.
Tôi dúi cho lão nụ cười sầu não, tỏ ý lực bất tòng tâm.
— Khả năng tôi rất hạn chế. Hiện còn chưa biết làm thế nào trả tiền thuê

phòng trọ này...

Lão gật gù:
— Năm ngàn đôla, ông Cimballi. Ông trả dần mỗi tháng, và sẽ được yên

thân.

Tôi lặng im.
Lão giải tôi đi.
Cho đến giây cuối cùng của tôi vẫn cho là lão bịp tôi, lão muốn dọa cho

tôi sợ thôi. Tôi bắt đầu tin khi lão đưa tôi diễu qua đại sảnh khách sạn, giữa
hai cớm. Lúc đi ngang qua phòng tiếp tân, tôi không sao chịu nổi, nói pha
trò một câu: “Tôi tiễn chân mấy ông này rồi sẽ quay lại ngay.” Tôi tin lão
khi lão bắt tôi trèo lên sau chiếc Land Rover, vẫn hai bên hai cảnh sát ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.