TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 35

kèm, thêm đôi còng ở tay. Tôi tin lão bớt đi một ít, nghĩa là tôi bắt đầu có
nghi vấn ở Sở Cảnh Sát, tôi bị lão bỏ mặc hoàn toàn trong căn xà lim rộng,
mùi khó ngửi, làm bạn với chừng nửa tá can phạm nói rặt một thứ tiếng
Swahili, và tỏ ra rất khó chịu khi thấy có mặt một gã da trắng giữa bọn
chúng (sự có mặt này cũng làm tôi khó chịu).

Tôi có chiều hướng không tin gì lão nữa khi bị đẩy lên chiếc xe xà lim

quái gở trước đây tôi đã trông thấy một hai lần trên các đường phố
Mombasa. Nó là chiếc xe tải thường, trên thùng xe củi sắt có duy nhất một
cửa mở ra phía sau. Dọc thùng xe có một thanh sắt dài gắn chặt xuống sàn.
Xích ở cổ chân cổ tay tôi, cũng như các bạn đồng hành trên xe đều bị cột
vào thanh sắt này; tất cả có độ mười lăm hoặc hai mươi người trong cũi,
được dong khắp thành phố như thể họ lấy đó làm thú vị. Đối với cư dân
Mombasa cảnh tượng này không có gì đặc biệt tuy nó vẫn làm mọi người để
mắt nhìn, họ đã quen với chiếc xe xà lim vẫn thường chạy qua các phố.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu họ trông thấy một gã người Âu bận chiếc
Bermuda trắng dơ dáy in hình những cây cọ hồng, cọ xanh.

Dĩ nhiên, cho đến hôm nay tôi chưa hề bị xích, càng chưa bao giờ bị nhốt

cũi. Không thích thế, không thích một tí nào. Trong vài giây sáng láng, tôi
cảm thấy nỗi kinh hoảng, sự điên giận của con thú mắc cạm. Wamai có
trước mặt tôi lúc này nhất định sẽ bị tôi bóp cổ đến chết. Tôi muốn nôn oẹ,
muốn gào lên, muốn dẫy dụa đến rứt đứt cả hai tay. May là những cái đó
không kéo dài, tôi trấn tĩnh lại được. “Hãy nhìn mình, Cimballi, hãy đứng ra
ngoài mà nhìn vào mày xem, trông có hay không?” Tôi ngồi xuống một thứ
giống chiếc ghế bằng gỗ, dụi đầu giữa hai đùi, cắn răng ngoặm vào bắp tay.
Một lúc thấy đã khá hơn, tôi ngẩng đầu lên vừa lúc xe ngoặt mạnh vào phố
Kalidini. Chúng tôi diễu dọc theo vỉa hè đầy hàng quán mà tôi quen biết mọi
chủ nhân. Nối nhau vút qua những bộ mặt hốt hoảng, bóng nhẫy, quay hết
về phía tôi với cặp mắt trống vắng của những người đứng trên sân ga lúc tàu
chuyển bánh. Xe chạy qua khách sạn Castle chui dưới đôi ngà voi bê tông và
tôi phát hiện ra người con gái ấy: Một cô người Âu mảnh dẻ, tóc nâu, nhanh
nhẹn, có đôi mắt biếc, đôi môi đỏ thoáng vẻ giễu cợt. Hai cặp mắt gặp nhau,
dán vào nhau, không rời nhau nữa. Tự nhiên, hoàn toàn do phản xạ của lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.