TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 39

— Không! năm ngàn quá đắt.
Gã quay đi, làm như sắp trèo lên xe và lập tức tôi thấy buồn nôn. Phải gọi

lại. Chỉ một tích tắc nữa là tôi gọi. Gã dừng lại, đi về phía tôi.

— Ba ngàn vậy.
Chân tôi nhũn ra, bụng bốc lửa, đầu nhẹ hẳn đi và đôi lúc thấy mắt hơi

mờ. Nhưng tôi không chịu để cho tay cớm Kenya này đánh thắng ván cờ.
Tôi đận đà nhặt hòn đá đống thứ nhất chuyển sang đống thứ hai, lùi lại vài
bước ngắm nghía công trình với vẻ mãn nguyện tự hào ra mặt, nghĩa là tôi
có sức làm cho điều đó hiện lên thật rõ ràng trên mặt.

— Năm trăm. Không hơn, ông thừa biết.
— Hai ngàn.
— Ngàn rưỡi.
— Hai ngàn.
Tôi đã ở trên con đường khốn kiếp này tám tiếng liền. Bắt đầu thấy nó

đáng ghét. Nghĩ đến bốn gã Kikuyn ngồi lù lù trên đống nước bẩn mà cười
nhạo báng, nhìn tôi với những cặp mắt nẩy lửa - chưa kể cái còn lại cũng
nóng bỏng không kém. Tôi cũng nghĩ đến những con sâu. Bèn thử một trận
cuối cùng:

— Bằng lòng hai ngàn. Nhưng phải viết biên lai.
Bị đòn, lão trợn mắt. Tôi long trọng giải thích:
— Một tờ biên nhận tiền, ông nhận có cầm tiền của tôi. Tôi phải xuất

trình với nhân viên thanh tra thuế vụ.

Lão vẫn chưa lại hồn, tự hỏi liệu tôi đang lên cơn điên hay đang chế giễu

lão.

— Không đời nào, - mãi lão mới nói.
— Thế thì một ngàn thôi.
Tùy lão, muốn chia chác với thẩm phán thế nào thì chia. Tôi không can

thiệp, tôi cũng đã tuyên thệ rồi.

Đọc trong mắt lão, tôi biết lão nhượng bộ, điều gay nhất đối với tôi lúc ấy

là cưỡng lại sự thôi thúc nội tâm: Bổ một nhát xẻng vào đầu cho lão rồi đời.
Lão vớt vát danh dự:

— Ngàn hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.