TIỀN! NIỀM VUI SƯỚNG - Trang 54

vào khoảng từ năm mươi đến sáu mươi triệu đôla. Chúng đã cưỡng đoạt của
ông».

Đối với Martin Yahl và bác Giancarlo thì bố tôi chết hồi tháng tám 1956

trong phòng tôi đang ngồi vì cơn đau tim sau khi bị phá sản đến nỗi phải bán
hết, bán cả ngôi nhà có căn phòng này, cả Capilla. Và vì trân trọng tình thân
hữu với ông nên mặc dù vậy, Đấng Tối Cao ngân hàng và bác Giancarlo vẫn
tài trợ thời niên thiếu của tôi, đã nuông chiều tôi - đúng hơn là đã đầu độc
tôi, bây giờ tôi biết họ đâu có tử tế gì - hơn nữa khi tôi trưởng thành họ còn
bỏ tiền túi ra tặng món hồi môn cho chàng trai tân này. Đó là cách giải thích
của họ. Tôi biết chắc là nó không đúng sự thật.

Trong ba tiếng sau, tôi lục soát mọi xó xỉnh trong ngôi nhà, hi vọng tìm

ra một cái gì do bố tôi để lại, để lại cho một mình tôi, một dấu vết, một tín
hiệu. Nếu từ bên kia cái chết ông có điều nhắn nhủ tôi, nhất định ông gửi
gắm trong ngôi nhà này chứ không ở đâu khác. Bố tôi yêu Capila, nhất định
ông không đánh đổi nó lấy bất cứ cái gì. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra điều này:
Trong cơn hoạn nạn nguy khốn nhất thể nào bố tôi cũng tìm ra cách cứu
được ngôi nhà. Ông đã không làm. Đối với tôi thế là rõ.

Khi ánh bình minh đầu tiên thấp thoáng mặt biển tôi rời bỏ ngôi nhà.

Mang theo bức tượng Phật ngồi nhập định tôi đánh cắp.

***

Tôi tới khách sạn Carlton ở Cannes lúc chín giờ. Tắm xong tôi bắt đầu

quay điện thoại, mất gần một tiếng mới tìm ra ông công chứng viên.

— Tôi quan tâm đến một dinh cơ ở St. Tropez gần bãi tắm Pampelonne.

Tên là Capila.

— Dinh cơ này không đặt bán.
— Tôi sẵn sàng xem xét bất cứ giá nào.
— Rất tiếc, thưa ông. Không hề có chuyện đem bán.
— Nhưng người ta cho tôi biết hiện nay bỏ không.
Im lặng.
— Họ nói không đúng.
Giọng nói lịch sự nhưng chắc nịch, hơi pha giọng xứ Provence.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.