TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 127

- Biến đi?
- Bẩm vâng...
- Biến thế nào? Biến ở đâu?
- Bẩm...
- Nghĩa là mày thấy tới đâu thì mất?
- Bẩm, ở khoảng cuối hàng liễu đầu hiên. Bẩm đầu hiên phía này (Dần chỉ
phía tay phải) ở khoảng cây đề ba chẽ với cây lan tây già.
Tuấn ra đầu hiên bên phải nhìn xem. Sau những khóm lá xum xuê, một cây
để phân trạc từ dưới gốc choãi ra những cành lớn, tán lá ken mau và chờm
tới sát mặt một phía ao trước nhà. Tuấn chú ý đến cây hoàng lan hơn. Cây
này to ôm, vươn cái thân vút cao lên trên cả lũy tre bên dãy ngoài và gửí
những cành mềm cong, lá đính thành tràng vờn xuống những chòm cây
khác.
Trời bềnh bệch sáng. Bóng mờ tối kéo lên khỏi cái thế giới cây cỏ vườn
hoang. Một hơi gió chậm thoáng qua, dặt dìu trong ánh hương thơm mát và
thân yêu làm động lòng Tuấn. Nỗi buồn khổ của chàng có một tình nũng
nịu như được ai vỗ về.
Tuấn lặng lẽ trở vào mang theo một ý định còn mơ hồ trong lòng trống trải.
Anh chậm chạp uống tiếp tuần nước, nghe vị trà nóng thấm dần vào huyết
mạch và đợi cho rõ rệt thêm cái ý mới mẻ vừa rồi.
“Lan Hương có phải là thế đó chăng? Hay em là một giống cây hoa nào
khác trong trại này?”
Cái buổi sáng thằng Dần trông thấy cái bóng đàn bà, chính là buổi sáng bữa
sau cùng nàng ta đến với Tuấn. Nó có thể hốt hoảng mà trông sai được,
nhưng lối biến hiện của nàng ta bao giờ cũng đột nhiên. Tuấn cứ muốn suy
nghĩ theo những cách thông thường của mọi trường hợp trần gian. Anh nhớ
lại cac câu nói bóng của người yêu và thấy những ý nghĩa rành rọt trong đó.
Tuấn lý luận để tắc trách. Lòng anh không nghi hoặc như trước nữa, đã
hướng cả về một chiều tin tưởng rồi.
Lan Hương biết bao lần bảo anh rằng nàng ta không hẳn là người thường:
“Em dù là một thứ người gì mà yêu anh được thì cũng đáng là bạn của
anh... Từ cổ chí kim, em là giống yêu văn thơ, yêu hoa cỏ...”. Và lần sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.