TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 210

Chúng tôi tiến lên chừng hai chục bước thì đến bên cầu. Cầu hẹp và dài, chỉ
có mươi khúc cây đâm ngang cắm sâu vào núi để nâng đỡ. Cô Thổ nhẹ
nhàng đi ra tới giữa rồi ngoảnh lại đợi tôi đi theo. Tôi trông xuống, thấy
dưới sâu lắm, và rải rác có những tảng đá lớn; nước thác chảy xiết, ầm ầm
từ một nẻo khuất giữa hai chân núi, vòng khúc rắn xông ra. Tôi còn ngập
ngừng một hồi chưa dám đi lên vội. Sau đánh bạo tiến lên được ba bước.
Một khúc gỗ cựa mình một cái làm tôi sởn cả gai ốc, đã tưởng cái cầu gẫy
nhưng không việc gì.
Tôi phải hết sức dè giữ mới dám bước lên, dò đi như người “leo cầu vồng”
vậy. Dưới chân, nước vẫn gầm như chuyển đá, mà bên trái thì cái núi dốc
như tường xiêu, lại ở quá tầm tay không thể nào vịn được.
Dò được nửa cầu rồi. Càng thấy ghê sợ thêm. Liệu chừng không thể qua
được khỏi cầu mà không ngã, tôi phải lấy cuộn dây định tìm quăng lên một
cái trạc cây nào trên lưng núi, rút chung đôi lại rồi víu lấy mà sang.
Bỗng người con gái Thổ giữ lấy tay tôi nói :
- Thôi! Không phải đi nữa.
Tôi vừa ngật ngưỡng vừa nhìn cô ta, lấy làm kinh dị. Cô Thổ điềm nhiên
nhắc lại :
- Thôi, không phải đi nữa: Đến nơi rồi!
- Sao? Đến nơi?
- Phải.
- Ồ, quái lạ! Quái lạ! Quái lạ! - Tôi nghĩ bụng thế - Người con gái này thực
kỳ quá định trêu mình đây sao?
Tôi nhìn mặt người con gái để dò xét ý tứ, nhưng cô ta không nhìn tôi và có
ý quay mặt đi.
Tôi vừa bực mình vừa lo ngại, quát khẽ lên một câu :
- Sao lại thế này?
Cô ta không trả lời. Ánh trăng chiếu vào sắc da người con gái, lúc ấy xanh
bệch như da người chết. Nét mặt sắt lại như lo sợ hay tức giận, miệng mím
vào một cách đặc biệt, rồi bỗng nói rất nhanh :
- Ở dưới cầu này có một người đàn ông cùng đi với tôi rồi lỡ chân rơi
xuống đây chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.