TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 34

lên, gọi tất cả chạy đến một đám cây thấp bùm tum. Phát cành rứt rợ vào
xem, thì ra đấy là một tòa cổ miếu. Chung quanh miếu có tường quây,
nhưng tường phần lớn sập đổ gần tới móng. Mái cũng vậy, bẹp trĩu dưới
những đợt lá nặng, chỉ ở một góc bên trong còn lại dấu vết mấy chiếc rầm
mục với vài ba miếng ngói đen sì. Ánh sáng qua những tán cây soi xuống
tha hồ. Trước miếu có một khoảng sân khá rộng gạch đã nứt vỡ hay bật
chồi lên vì rễ cây to, mà hầu hết bị cỏ lá với đất rêu phủ kín khắp mặt.
Không còn cảnh nào có vẻ hoang phế hơn nữa. Cả cái bệ chính giữa cũng
lở nứt, có chỗ như bị xô, bị húc nhiều lần. Hương ngói lạnh lẽo hẳn đã lâu
lắm rồi, sự linh thiêng có lẽ không bằng một cái chòi lá đơn sơ dựng ở một
quãng nách đèo hay hốc suối. Nhưng tôi vẫn lấy làm nghĩ ngợi mãi trong
lúc bọn người Nùng sạo sục mà chẳng tìm thấy gì thêm. Miếu tuy bỏ vắng
nhưng cũng đã phụng sự một uy quyền nào ở đây. Không thì cũng đã yên ủi
một vong hồn nào bị oan khuất. Cái nơi nguy hiểm ghê gớm là cảnh rừng
này, một thuở xa xăm nào đó, cũng đã từng có vết chân người. Mấy chữ đá
thảo còn sót lại ở những chỗ trước kia là cột viết câu đối. Tôi không thể nào
đọc rõ: hẳn chữ với màu mực đã mòn lẫn mất hết. Một mảnh đại tự mập mờ
không đủ cho minh đoán được là chữ “Hải” hay là chữ “Mai”.
Có người bàn nên dùng chỗ này, đắp đất chất gạch cho cao tường thêm, để
thay cho cái chỗ ở bằng chòi định làm khi trước. Ý kiến ấy được mọi người
khen hay. Chúng tôi liền đem chỗ cây, lá mây, nứa, đã kiếm được chất cả
lại trước khu miếu. Rồi lèn vách, trồng cột, lợp gồi, đan liếp, không mấy
chốc dựng thành cái nhà một gian rộng rãi, có tường dầy, có cửa phên chắc
chắn, vừa làm nơi ăn chốn ngủ, vừa có chỗ chứa sấy vật săn được, tiện lợi
không đâu bằng. Làm xong nhà thì ống cơm nếp lùi cũng vừa chín. Chúng
tôi ngả lưng ra ăn uống no nê rồi vun thêm lá khô bên ngoài giải lên đất mà
nghỉ ngơi.
Đi đường xa, lại vừa lợp lát, tuy có mệt nhưng tôi cũng không muốn ngủ.
Mình là người hay thẩn thơ: Gặp cảnh lạ cảnh mới bao giờ cũng thấy lòng
bồi hồi náo nức. Tôi ra cửa ngồi đó một mình. Cái khoảng phát quang chạy
ngang trước mắt như một con đường, mà bên kia đường chằng chịt, uốn éo
chùm rủ cả một phần rừng xanh lúc đó như sấn lại trước mặt. Tôi vui mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.