TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 35

mải xem bầy khỉ đu nhảy trên nhữmg dây võng cành lá gần đó. Một vài con
men xuống bám ở những chạc thấp nhất, nhòm nhòm nghé nghé vào gian
nhà mới của chúng tôi ra vẻ hết sức ngạc nhiên.
Bỗng có tiếng lạ tai. Tôi giật mình. Cùng một lúc với tiếng sột soạt lùm cây
rậm trước cửa rung động một vẻ khác thường. Hình như có một con vật
đang rẽ lá lách cành mà tiến đến. Tôi sửng sốt, đứng phắt dậy, quay vào
trong lều. Các bạn săn ngủ ngon giấc quá. Tôi không đánh thức ai vội, vớ
lấy một cái nỏ, chĩa vào bụm cây một hai chỉ đợi bắn. Thì bụm cây lại thấy
yên, không còn run rẩy nữa. Nhưng có tiếng chân rẽ về phía khác. Bước
chân mau nhẹ, dẫm lên một lối chừng quang phắng nhất, mà nghe mỗi lúc
một xa dần. Tôi đoán có lẽ không phải là thú dữ, vì nếu phải nó tất đánh hơi
thấy, đã xông ra hại mình rồi. Nghĩ thế nên vững tâm hơn, tôi liền rẽ ngang,
chạy theo một lối nhỏ cây thưa, cứ tiếng chân dẫm lá của con vật làm
chừng mà đuổi nó. Tôi hết sức đuổi, cố tình tìm bắn cho bằng được. Được
chừng quá trăm bộ đến một chỗ ngoặt, cây chen mau, nhưng lối không dốc,
tôi sấn bước nhảy cho chóng tới gần con vật. Thoáng một cái, trong một
vùng quanh có ánh nắng ló xuống tận cổ tôi thấy bóng một người. Không
thể trông rõ mặt được; tuy cách nhau chỉ vài chục bước nhưtig hắn lẩn
nhanh lắm, như biến vào đám cây lá, mà từ lúc ấy không để lại một tăm hơi
nào. Chỉ kịp nhận ra là người ấy to béo, quần áo màu chàm bạc, đầu lại có
đuôi sam. Chắc hẳn là một người Tàu. Nhưng người Tàu ấy là hạng người
nào, ở đâu đến đây, mà đến cái chốn nguy hiểm này làm gì? Bảo là đi săn
chăng? Người Tàu họ không săn ở đây. Mà có chăng nữa tất phải đi thành
đoàn, thành bọn; mấy ai dám xông pha vào một mình. Điều kỳ dị hơn nữa
là sao hắn lại có vẻ lẩn lút, thấy tôi lại trốn chạy như một kẻ gian đồ? Hay
có lẽ hắn quả là một tên cường bạo? Một tội nhân vượt ngục hay một kẻ
vong mệnh bị truy tầm tróc nã gì đây chăng?
Tôi vừa quay trở về vừa nghĩ bụng thế, thỉnh thoảng vẫn trợn trợn ngoái lại
đằng sau. Về nhà, ngồi vẩn vơ mãi cũng không đoán ra người khách ban
nãy là người thế nào. Bọn người Nùng ngủ dậy, thấy tôi vẫn tư lự. Tôi đem
việc vừa rồi kể lại rành mạch cho họ nghe. Không ai tin. Họ bảo tôi rằng
không có gì đâu, không đời nào có người dám táo tợn một mình vào trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.