TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 42

nghe vẫn êm. Rồi im hẳn. Lửa đuốc như sáng to hơn. Một tiếng cọt kẹt từ
từ mở cửa phên. Một bó đuốc đưa vào cùng một cánh tay áo chàm, rồi cả
một người lách vào. Tôi nhận được mặt ngay:
Chính là thằng khách!
Tôi tái hẳn người đi. Mép chiếu đã kéo lên tới gần mắt, tôi cố thu mình lại,
mong cho nó không biết trong này có người. Cũng may, bấy giờ tôi nằm ở
một góc miếu phía trong cùng, nơi xếp những lương khô, mình khuất sau
mấy nải gạo mà bọn người Nùng kéo ra có lẽ để dọn cho tôi được chỗ kín
gió mà sạch sẽ cao ráo nhất. Từ góc đó, tôi có thể trông qua những quãng
hở để xem cử động của thằng khách mà nó thì khó thấy được tôi.
Thằng khách giơ bó đuốc nhựa lên, nhìn khắp lều một lượt, xem chiều yên
trí rằng bọn đi săn thực không còn một ai ở nhà. Tuy vậy, lúc nào nó cũng
vẫn có vẻ giữ gìn, đề phòng, hai mắt sắc, nhanh như lửa, liếc đây liếc đó;
mà tai thì lúc nào cũng như lắng nghe. Nó bước lên một bước, ngoảnh nhìn
ra cửa một cái, cúi xuống cắm bó đuốc ở một kẽ gạch, rồi rút ở lưng ra một
con dao rừng lớn, nhìn thẳng về phía tôi. Trống ngực tôi đánh mạnh rất dữ!
Có lẽ nó nghe tiếng mất. Nó cứ nhìn về phía tôi mãi, nhất định không rời
mắt đi đâu. Nó nghĩ ngợi, như còn lưỡng lự nghi ngờ một lát, rồi thong thả
bước lại góc miếu, lôi một nải gạo áp tường bê lên rồi vứt lên người tôi. Tôi
phải hết sức nhịn mới khỏi kêu. Hai nải gạo nữa lại đè lên tôi, một ở chính
giữa bụng, một ở dưới đầu gối. Dễ thường nó giữ cho tôi không dậy được
chắc. Tôi vừa nghĩ thế thì nó đã nhặt con dao lên ướm, trỏ cái mũi vừa sắc
vừa nhọn vào cạnh sườn tôi. Tôi không còn hồn vía nào. Toan vùng chạy
nhưng chân tay lại bị bó ép trong mảnh chiếu dưới ba nải gạo nặng, thì con
dao đã cắm xuống cách đùi tôi chỉ độ một gang. Thằng khách cúi khom
người mặt nó sát gần với mình tôi, đang lúi húi vun những lá khô đất vụn
mới rấp tại chỗ ấy. Nó chưa biết có tôi ở đó cũng là một sự lạ. Cái khăn
chàm quấn trên đầu tôi tuy sổ ra nhưng búi tóc tuột xuống, thò ra ngoài
mép chiếu khá nhiều. Hay nó biết mà làm như không? Tôi thực khổ sở vì
điều ngờ vực ấy. Nhưng có lẽ ánh đuốc xa, nó lại sấp bóng, mà những áo
tơi, bao tải thì hỗn độn trong góc miếu, vì thế mà tôi chưa bị lộ diện cũng
nên. Tôi nhíp mắt nhìn xuôi xuống xem nó làm gì thì cái chuôi dao đang bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.