TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 53

chấp được tài thuật của kẻ thù. Trong lúc giao tranh, thắng thế thì dễ lạm,
võ thư thường khẩn thiết răn người ta về cái họa khinh địch. Tôi nhớ điều
đó lắm. Thanh mác lợi hại thực, nhưng không hẳn để cho mình cầm được
phần thắng dễ dàng đâu...! Nhưng không nguy hiểm như lúc tay chỉ có
cung tên, tôi không luống cuống chút nào như trước nữa. Tiến đã vững, lui
đã có ích. Thằng khách chỉ có một mũi tên sắt sau cùng của tôi để đối lại.
Tôi chú ý không cho nó lấy được thứ khí giới nào khác, nhất là cố ngăn
không cho nó giằng thêm dao ném lại tôi. Nó cúi xuống, nhảy lên, tránh
được những miếng công phu nhất của tôi mà chỉ đầu mũi tên của tôi trong
tay nó cũng khiến được tôi luôn phải tinh ý thủ ngự.
Nó biết rằng tôi khó lấy được đà chém bổ xuống, vì trần hầm thấp mà phạt
ngang thì chỉ có lợi ở khoảng giữa hầm. Vì thế gần hàng cột vẫn là một
phương hay nhất để cầm cự với đường mác của tôi. Nó cứ giữ một mực thế
mà đợi lúc tôi hở cơ: Tôi quen mưu nó rồi, bèn tính sẵn cách trừ nó. Tôi
tính thế này: hết sức đánh cho nó phải xa hàng cột, lừa khi nó áp gần vách
tôi sẽ dùng lối hư công. Dử đánh một chiêu, làm như để hết tinh thần về
một bên, rồi tức thì, đá lưỡi mác cho một phát phản diện, thế là xong đời
anh chàng.
Song nó chống giữ rất kín, rất vững, không một lúc nào sự sệt lại thường
trực lấn đất của tôi. Cái chủ ý rõ rệt của nó có lẽ là mong tôi chém mạnh,
hụt nó, bập lưỡi mác vào cột gỗ. Tôi biết thế vì hai ba lần suýt mắc phải cái
nước đó. Một lần chỉ thiếu một ly nữa là tôi bị nó bắt được tay. Dụng tử
công phu mới khiến được nó đi vào được thế của mình. Lưỡi mác của tôi
cấp thiết mà ý tứ lắm lắm. Nó phải chuyển chỗ dần dần lùi về một bên, chỗ
ấy là sau hàng cột phía hữu. Tôi mừng thầm. Lại thấy như nó không ngờ
vực gì, tôi càng thêm phấn khởi. Nó vẫn tỏ ý ngạo mạn; mình né chân lượn,
mà miệng vẫn cười một vẻ rất khinh thường. Tôi nổi giận, đánh càng hăng.
Sau cùng, sự tiến thoái của nó đã có vẻ hỗn loạn. Tôi không để nó kịp điều
khiển lại cử chỉ, sấn đến công kích rất dữ. Rồi, xuất kỳ bất ý, tôi thét lên
một tiếng, lưỡi mác hết sức vằng đưa ngang cổ nó. Đến loáng một cái, cả
mấy ngọn nến, cả cái bệ, đảo lộn một vòng, cùng với hình người, chân cột,
trần hầm, cùng dốc ngược quanh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.