TIẾNG HÚ BAN ĐÊM - Trang 6

Nàng nhìn vào tận mắt tôi và có vẻ ngạc nhiên:
“Đẩy vẩy! Đẩy vẩy!” (Được chứ, được chứ)
Rồi lại hỏi:
“Biết tôi là Ché Sao à?”
Tôi gật đầu.
“Thế em tên gì?”
Ché Sao trạc mười sáu mười bảy tuổi. Tôi thấy nàng gọi là em thì tôi thích
lắm. Nhất là vì tiếng nàng nói dịu dàng, âu yếm khiến tôi thấy một thứ tình
cảm sung sướng mà tôi chưa có bao giờ.
Tôi nói tên tôi là Mai (tên hồi còn nhỏ), thì nàng liền gọi tôi là Noọng Mai
(em Mai) và bảo:
“Noọng Mai đánh ‘còn’ đi”.
Nhưng tôi bé quá, đúm tung lên không quá nửa cái cột cỡ vòng. Ché Sao
đỡ ngay hộ rồi sẽ bảo:
“Noọng Mai đánh chưa quen, trông chị đánh đây nè”.
Tôi chỉ trông cái vẻ dẻo dang mà rắn rỏi của nàng, không để ý gì đến quả
đúm nữa.
Lúc nghỉ đánh, Ché Sao rủ tôi đến một đám cỏ khô nhất ngồi xuống và bảo
tôi ngồi theo. Tôi nói:
“Ché Sao đánh trông đẹp mắt quá, quả ‘còn’ cũng đẹp, em ước gì có một
quả để tập đánh”.
“Noọng Mai cũng thích đánh ‘còn’ ư?”
Rồi nàng lại nhìn tôi bằng đôi mắt tươi cười, để hai tay lên má tôi, hỏi nữa:
“Noọng Mai lên đây lâu chưa? Noọng Mai là người Kinh, sao biết nhiều
tiếng Thổ thế?”
“Em ở đây lâu rồi, mà em yêu người Thổ lắm, Ché Sao ạ, nên em biết nói
tiếng Thổ ngay... Ché Sao à! Ché Sao có biết tiếng Kinh chứ?”
“Có biết, nhưng biết ít thôi. Chị không hay nói mấy khi”.
Rồi nàng lại hỏi.
“Noọng Mai ở đâu thế?”
“Em ở với thầy me em làm quan thầy thuốc nhà thương”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.