TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 105

tưởng tượng rằng mình muốn có một đứa con và biết chính xác tại sao mình
muốn nó cũng như những lợi ích và mất mát trong chuyện này. Nói một
cách ngắn gọn thì đó là một lựa chọn đầy lý trí, bà muốn một đứa bé bởi vì
đã đến một lứa tuổi nhất định và đang rất cô đơn, ngoài ra còn bởi vì bà là
một phụ nữ, mà như mọi phụ nữ khác, nếu không sinh ra được điều gì thì ít
nhất cũng phải sinh ra con cái chứ. Cháu thấy không? Nếu mua một chiếc xe
thì bà cũng sử dụng chính xác những tiêu chuẩn như vậy đấy.

Nhưng vào cái đêm bà nói với Ernesto rằng “Em muốn một đứa con”, có

điều gì đó khác hẳn hoàn toàn. Quyết định này đã đi ngược lại với tất cả
những lý lẽ thông thường, hay nói một cách chính xác là những lý lẽ ấy đều
phủ phục trước quyết định này. Mà thực ra nó không hẳn là một quyết định,
nó là niềm khao khát hoang dại, điên cuồng sẽ sở hữu Ernesto mãi mãi. Bà
muốn Ernesto tồn tại trong mình, cùng mình, bên cạnh mình suốt đời. Giờ
đây có lẽ cháu cảm thấy ghê sợ khi đọc về cách cư xử của bà. Có lẽ cháu
cũng tự hỏi rằng tại sao cháu chưa bao giờ phát hiện ra là bà đã che đậy một
phần tính cách hèn hạ, thấp kém của mình phải không? Khi tàu đến Trieste,
bà chỉ làm một điều duy nhất có thể là bước xuống tàu trong lớp vỏ của một
phụ nữ yêu chồng cuồng nhiệt. Augusto bất ngờ bởi những thay đổi trong
bà, nhưng thay vì lý giải tại sao, ông ấy chỉ cuốn theo chiều gió.

Sau một tháng thì việc ông ấy có con là hoàn toàn chính đáng. Vào ngày

bà thông báo về kết quả thử thai, ông ấy rời văn phòng giữa buổi sáng và
dành cả ngày ở bên bà để lên kế hoạch thay đổi ngôi nhà khi đứa bé chào
đời. Và khi bà kề tai nói to tin vui với cha bà, ông ấy nắm chặt tay bà trong
lòng bàn tay khô ráp của mình một lúc lâu và không hề cử động, còn đôi mắt
thì đã đỏ hoe và ngân ngấn nước tự lúc nào. Cũng khá lâu rồi, chứng điếc tai
đã khiến ông ấy bị cô lập với cuộc sống xung quanh, những cuộc đối thoại
của ông ấy là một chuỗi từ ngữ bật ra từ miệng, đôi khi có những khoảng
lặng đột ngột giữa những lời nói hay ông ấy lạc đề và kể những câu chuyện
trong quá khứ chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện đang diễn ra. Chẳng
biết tại sao nhưng bà không hề xúc động bởi những giọt nước mắt của ông
ấy mà chỉ thấy một nỗi khó chịu mơ hồ. Bà còn có cảm giác những giọt
nước mắt ấy chỉ là ngụy biện chứ không là gì khác. Dù sao đi nữa thì ông ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.