TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 124

Ngày 20 tháng Mười Hai

Buck dẫn bà đi lên gác xép vào sáng hôm nay. Đã bao nhiêu năm rồi bà

chưa mở cửa lên căn phòng đó nhỉ? Bụi phủ khắp nơi và nhện chăng tơ đầy
các góc nhà. Lúc bê mấy chiếc thùng và hộp giấy, bà phát hiện ra hai hay ba
ổ chuột sóc, chúng nó ngủ say đến nỗi chẳng biết gì. Khi còn nhỏ, việc lên
gác xép là một niềm vui, nhưng lúc già rồi thì chẳng còn vui mấy nữa. Tất
cả những gì vốn từng là bí ẩn, phiêu lưu, khám phá giờ đã trở thành những
ký ức đau lòng.

Bà muốn tìm chiếc máng cỏ và phải mở mấy chiếc hộp cùng hai chiếc

rương to mới thấy. Bà cũng nhìn thấy đồ chơi của Ilaria và con búp bê yêu
quý nhất của nó, tất cả đều được gói lại bằng giấy báo và vải cũ.

Dưới đáy rương bà tìm thấy những con côn trùng của Augusto, chúng vẫn

còn được bảo quản hoàn hảo và sáng bóng, ngoài ra là chiếc kính lúp cùng
những thiết bị sưu tập côn trùng khác. Cạnh đó là một chiếc hộp kẹo
caramen đựng những lá thư của Ernesto, tất cả đều được cuộn lại bằng một
sợi dây ruy băng đỏ. Không có đồ đạc gì của cháu cả, cháu còn trẻ nên gác
xép chưa phải là nơi của cháu đâu.

Bà tiếp tục mở mấy gói nhỏ từ một chiếc rương và tìm thấy vài thứ đã gắn

liền với tuổi thơ của mình còn sót lại sau vụ sập nhà. Chúng đã bị cháy xém,
đen nhẻm và bà mở ra cứ như thể là những di vật vậy. Phần lớn là những vật
dụng trong nhà bếp – một chiếc chậu tráng men, một chiếc bát đựng đường
bằng sứ màu xanh pha trắng, vài bộ muỗng nĩa bằng bạc, một chiếc chảo
làm bánh, và cuối cùng là một cuốn sách không bìa với những trang giấy đã
long ra. Sách gì ấy nhỉ? Bà không thể nhớ được. Chỉ đến khi bà cẩn thận
cầm lên và đọc lướt qua vài dòng đầu tiên, những ký ức xưa mới quay trở
lại. Bà cảm thấy rất xúc động vì nó không phải là một cuốn sách bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.